Tặng 3 nhà văn mặc
áo lính ở Orange County, California: Phan Nhật Nam, Phạm Tín An Ninh, Trạch Gầm
Quí vị là những
anh hùng của tôi. Tôi nói thật, không nịnh
bợ, không mua lòng…
Vì thương quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì yêu non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về…
Trích Hai Mùa Mưa
Trong một cái quán nhỏ không xa phi trường Cù Hanh lắm của thành phố Pleiku, một buổi kia, có một tiệc rượu nhỏ giữa hai ông phi công và mấy ông quan bộ binh của sư đoàn 23 bộ binh…
Bộ binh dưới đất mà ngồi uống bia với phi công trên trời thì khỏi nói, vui phải biết. Và cũng ồn ào nữa. Tiếng cụng ly, xen lẫn tiếng chửi thề, xen lẫn những tiếng nhai nhồm nhoàm, xen lẫn với tiếng nhạc từ hai chiếc loa của sàn máy Akai ở bên trong, làm thành một thứ âm thanh rất là vui nhộn, rất là lính…
Tiệc rượu của các quan bắt đầu rất là vô tình…
Trung uý Trung, một tay phi công chẳng hiền lành gì, hôm ấy không phải đi bay, rủ bạn mình, trung uý Sao, trái ngược với Trung, là một tay rất hiền lành, ra phố ăn sáng. Trung uý Trung chẳng hiền lành vì xuất thân là một anh học trò … học thì ít mà phá thì nhiều, không ai chịu nổi nên mới bỏ nhà đi lính. Không hiểu phép lạ nào lại cho hắn vào Không Quân, được lái tàu bay. Trong khi đó, trung uý Sao vốn là một giáo sư Pháp Văn, dạy trường Tây đàng hoàng, nhưng bị động viên, đi Thủ Đức rồi vào Không Quân. Trung uý Sao ăn nói lịch sự, đi đứng chửng chạc, thích suy tư, ít khi cười, không hút thuốc cũng ít uống rượu. Sao lại có thú mê sách, thích đọc sách, đi đâu cũng kè kè một cuốn sách theo, lúc thì tiếng Việt, lúc thì tiếng Anh hoặc Pháp. Khác nhau như thế, nhưng không hiểu tại sao, hai người thường đi bay và đi chơi chung với nhau, lại thân thiết nữa mới là chuyện lạ.
Mới đầu là chỉ tính ăn sáng thôi, nhưng cuộc đời của những người lính, nhất là những người lính bạt mạng như Trung thì cuộc đời luôn luôn có những thay đổi bất ngờ. Bữa ăn sáng đã biến thành buổi nhậu thịt chó vì Trung thay đổi ý kiến vào phút chót.
Trung phải khó khăn lắm mới mượn được chiếc xe díp của biệt đội Pleiku để ra đây vì ông biệt đội trưởng, đại úy Ba, là một người rất cẩn thận. Ông biết giao xe díp cho thằng Trung ra phố Pleiku thì không biết lúc nó lái xe về, chiếc xe díp của chính phủ có còn là… chiếc xe díp hay không? Không phải ông sợ vu vơ, ông đã có kinh nghiệm một lần.
Cách đây không lâu, Trung cũng mượn xe díp đi phố như vậy. Nhưng ngày hôm sau, đại úy Ba cất cánh sớm, leo lên xe thì nhận ra là cái phần dưới chân ga của chiếc xe díp bị thủng một lỗ lớn cỡ vài bàn tay. Đại úy Ba giận run người nhưng phải cất cánh liền nên chưa làm gì được. Đi bay về thì cơn giận đã bớt đi nhiều, đại úy gọi Trung ra, làm mặt nghiêm hỏi:
-Ông Trung, ông muốn tôi què cẳng hay sao mà lại đục thủng một lỗ lớn ngay dưới bàn đạp xe hơi vậy. May mà chân tôi chưa đạp xuống đất. Mà làm cách nào ông lại đục được một cái lỗ to và vuông vức như thế? Xe chính phủ hư tôi không tiếc, nhưng tôi chỉ có một cặp giò…
Dĩ nhiên là Trung đã dấu chuyện mình uống rượu say, lái xe lên lể, vừa nhăn nhó vừa cười cầu tài:
-Em lái xe mãi lo nghĩ chuyện đất nước nên bị lạc tay lái, lủi lên cỏ, nào ngờ cán qua một cái trụ sắt, kẹt luôn. Tụi em phải xuống xe, phá chỗ bị kẹt, kéo xe ra rồi đem đi sửa. Nhưng thợ đang làm nửa chừng thì trời sập tối, tụi em phải về, tính mai ra sửa tiếp, đại úy thông cảm… vân vân.
-Mẹ bố, uống rượu say lái xe để xe thủng một lỗ như thế mà còn đem tổ quốc vào được để biện mình cho mình thì tôi chịu thua ông, tôi không còn biết dùng lời lẽ nào để nói chuyện với ông…
Đại úy dừng nói ở đó vì ông không còn lời gì để nói thật. Ông chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cái thằng phi công du côn đang đứng trước mặt mình, nhưng biết là mình không thể làm thế được. Mà đem hắn đi nhốt thì lấy ai mà đi bay thế cho hắn đây, lại phải ký giấy ký tờ, thủ tục nhà binh lẩm cẩm này kia, rắc rối bỏ mẹ. Và chửi hắn thì càng chỉ tốn nước bọt và thì giờ của mình vì hắn có coi ra gì đâu, câu chửi từ tai này liền sang tai kia, miệng lúc nào cũng cười hề hề như chẳng có việc gì xảy ra. Cuối cùng, ngài đại úy chỉ buông được một câu đau khổ:
-Đù mẹ, sao mà tôi chán ông trung uý này quá… Số tôi đen đủi mới gặp ông. Thế thì tôi cấm ông từ này về sau không được lái xe díp nữa, cấm ông không được đi chơi đêm, cấm ông không được … vân vân và vân vân.
Trung uý Trung vung tay chào, chẳng coi những cái cấm của ngài đại úy ra gì cả, miệng còn cười cười rất là tươi tỉnh:
-Xin tuân lệnh đại úy…
Nhìn thấy nụ cười … đểu cáng mất dạy của thằng đàn em, Đại úy Ba điên tiết, hét lên:
-Tuân lệnh cái … con mẹ. Ông đi khuất mắt tôi đi, đừng có chọc cho tôi nổi giận nữa, tôi gọi quân cảnh tới chở ông đi nhốt liền bây giờ…
Nghe nói đi nhốt, Trung liền quay gót bước đi liền. Hắn đi rồi, đại úy Ba còn đứng nhìn theo, chửi đổng cho mọi người nghe:
-Mẹ, trời đất loạn rồi nên phi đoàn bây giờ mới có tụi phi công nhí vô kỹ luật. Đúng là vô kỹ luật chưa từng có trong lịch sử cái phi đoàn này …
Nhưng sáng hôm đó, Trung lại mượn được xe díp của biệt đội lần nữa mới là tài. Trung mượn được, trước hết, vì đại úy Ba tính tình dễ dãi và có tật hay quên. Thứ hai, ông thấy phi công trong biệt đội buồn quá, cho họ đi chơi bớt để đỡ nhìn thấy họ đi bay suốt ngày giữa hòn tên mũi đạn rồi về nhà, chỉ nằm chèo queo, nhớ nhà, nhớ vợ, chẳng có gì để giải buồn… Thêm vào đó, trung uý Trung bay bỗng rất đẹp, ngay cả tướng vùng cũng khen lia lịa.
Nhưng trước khi đi, đại úy Ba vẫn còn ráng vớt vát, ân cần dặn dò, giọng như là năn nỉ:
-Ông đừng có uống nhiều quá nhe, cả biệt đội chỉ có một chiếc xe này để chở anh em đi bay…. Vân vân
Trung nhăn nhó:
-Giữa tháng rồi, tiền đâu mà uống nữa anh Ba. Trong túi chỉ cỏn tiền cho mỗi đứa hai chai bia lớn và một đĩa rựa mận, một đĩa chả chìa. Thuốc lá cũng gần hết rồi, không chừng phải nhịn đây…
Nghe than thở đau đớn như thế thì ai mà chẳng động lòng, Đại úy Ba gật đầu ngay. Thằng nhỏ nói có lý. Cuối tháng mới lãnh lương thì còn thịt bò xào với lại đồ biển này kia, nhưng giữa tháng thì chỉ còn đủ tiền để đi ăn thịt chó.
Quán thịt chó có tên là “Nai Đồng Quê”, nghe đồn rằng, do một người lính địa phương quân làm chủ. Quán nhỏ, chỉ kê độ 10 cái bàn đóng bẳng gỗ thùng đạn, cái lớn cái nhỏ, cái cao cái thấp, chẳng sơn chẳng phết. Có cái lại còn lòi cả đinh ra ngoài.
Pleiku là một thành phố lính cho nên cái gì cũng nghèo hèn, quê kệch và đơn giản. Hình như chủ quán, hoặc vì không có tiền, hoặc vì muốn quán có không khí lính cho nên mới bày biện như thế. Nhưng trong một thành phố chỉ toàn là lính như Pleiku thì người ta rất dễ dãi, chẳng ai màn đến chuyện này. Nhiều khi, ngồi ghế đóng bằng gỗ thùng đạn coi nó còn bụi đời hơn ghế thường…
Nhưng, dù giàu sang hay hèn mọn, lính hay không lính, có hai quy luật rất quan trọng mà thời đó ai cũng phải tuân theo nếu muốn mở quán cà phê. Trước hết, quán phải có một cô hàng thật đẹp, hay hơi… đẹp cũng được, làm thu ngân để cho lính ngắm và tán tỉnh nếu cần. Thứ hai, phải có một dàn máy Akai và cặp loa thật lớn để phát những bản nhạc thời trang lúc đó.
Quán Nai Đồng Quê này có đủ hai điều kiện trên, lại còn có món thịt chó giá phải chăng cho nên luôn luôn có khách. Mỗi lần đi biệt phái Pleiku, Trung ít nhất phải ghé đây ít nhất là vài ba lần, không phải vì ghiền thịt chó mà nghiền những gì đi chung với thịt chó như rượu đế, tiếng chửi thề, tiếng ồn ào của lính…
Cô bán hàng, con gái của ông thượng sĩ chủ quán, tên là Trang, tuổi xuân thì mới lớn, đang còn đi học. Nàng không đẹp lắm, chỉ dễ nhìn, nhưng trong một thế giới toàn là lính này, dễ nhìn thì được coi là tuyệt đẹp rồi. Đặc biệt, cô hàng ngồi trên quầy luôn luôn có một cuốn sách hay truyện để đọc khi rảnh rổi. Sách của nàng thường là sách do lính viết, như cuốn “Dọc Đường Số Một”, hay “Dấu Binh Lửa” của Phan Nhật Nam, “Đời Pháo Thủ” của Nguyên Vũ, vân vân
Thỉnh thoảng, khi không có lớp hoặc hai ngày cuối tuần, cô ra ngồi quán giúp bố. Khỏi cần nói, mỗi khi cô hàng xuất hiện thì quán đông hẳn lên. Quan cũng có mà lính cũng có, ngay cả các cậu học sinh nữa, không hiểu nhờ ai thông báo mà họ tới ngồi đầy quán. Những giây phút quý báu ấy, bàn rượu của những tay ngỗ ngáo nhất của lính cũng bớt tiếng chửi thề đi. Người ta ăn nói với nhau nhẹ nhàng hơn và lịch sự hơn. Nơi mấy bàn cà phê gần quầy tính tiền, nơi bọn học sinh tóc dài đóng đô thì khỏi nói, ai nấy mặt mày tư lự như những chàng thi sĩ đang tìm vần thơ…
Trung thắng xe díp trước cửa tiệm cỡ 11 giờ sáng, khi quán vừa mở cửa không lâu. Cái giấc 11 giờ sáng là lúc mà người ta ăn sáng cũng được mà ăn trưa hoặc … ăn nhậu cũng được.
Trung tắt máy chiếc xe díp, chưa thèm xuống xe vội, quay nhìn Sao hỏi:
-Mày còn bao nhiêu tiền?
-Cỡ 3 ngàn.
-Thuốc lá?
-Còn nửa gói.
-Vậy thôi à?
-Vậy là may rồi đó. Biệt phái đã hơn 10 ngày rồi còn gì, dành dụm lắm mới được như thế.
Trung ngồi im trên xe, trầm ngâm, không nói gì, mặt mày bỗng trở nên táo bón. Trung uý Sao thấy bạn như vậy, liền hỏi:
-Có gì không mày?
Trung lắc đầu:
-Không, chẳng có gì cả. Tao chỉ còn 5 ngàn, đủ tiền ăn sáng nhưng không hiểu tại sao tới đây bây giờ lại đổi ý, chẳng muốn ăn sáng nữa.
Sao nói liền, mặt tươi hẳn lên:
-Tao cũng không đói lắm. Vậy thì tụi mình đi, lái xe dạo phố Pleiku một vòng rồi về.
Trung lắc đầu, mặt mày lại càng trở nên táo bón nặng hơn:
-Đù mẹ nói như mày thì thế giới này làm gì có chiến tranh…
Sao ú ớ, không hiểu bạn mình muốn nói gì. Trung tiếp:
-Tao không muốn ăn sáng mà lại muốn … nhậu thịt chó mới chết mẹ. Đù mẹ tự nhiên nhìn thấy tấm biển “Nai Đồng Quê” với con chó mực trên bảng thì tao thấy hết thèm ăn sáng mà chỉ thèm một đĩa chả chìa và một xị rượu đế… Đù mẹ, sống trên đời không ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có mà ăn…
Sao chẳng lạ gì cái thằng phi công trời đánh này, và tính chàng vốn dễ dãi, quý bạn nên nói ngay:
-Thì mình vào nhậu thịt chó, có gì phải nhăn nhó vậy.
-Chỉ sợ không đủ tiền.
Sao nhíu mày tính toán một lúc rồi nói:
-5 ngàn của mày cộng thêm 3 ngàn của tao là 8 ngàn, bia chỉ có một ngàn một chai. Tao không thích uống bia và cũng chẳng ăn thịt chó, mọi thứ để nhường hết cho mày. Mày uống cỡ 2 chai bia là 2 ngàn, 5 ngàn thì vừa đủ cho 2 đĩa thịt chó. Vậy là còn dư cỡ một ngàn đồng…
Trung nhìn bạn, lắc đầu:
-Nói như mày thì thế giới càng có chiến tranh nặng. Cỡ tao mà làm sao uống 2 chai bia được? Hai chai thì chưa đủ để… mắc đái, nói gì đến say.
Sao tròn mắt:
-Ừ nhỉ, tao quên mất mày là tổ bợm rượu. Thế thì mày tính uống mấy chai?
Trung lắc đầu buông một câu xanh dờn:
-Mẹ kiếp, đã mượn được xe díp của đại úy Ba ra đây mà không uống cỡ chục chai thì tao nhất định không phải là đại trượng phu, không xứng danh Nam tử. Đù mẹ, chết sướng hơn…
Sao hốt hoảng như bị ai nhét vào đít một cục than:
-Con lạy ông, không có tiền mà đòi chơi sang, ông muốn đi tù chắc?
Trung tỉnh bơ:
-Thế mới có chuyện mà nói, thế mới có chiến tranh…
Sao chưa kịp nói gì thì Trung đã tiếp:
-Nhưng tao đã có cách rồi.
-Cách gì, mày tính đi ăn quịt hả. Tao xin lỗi, nếu mày tính như thế thì lái xe chở tao đi về liền, giòng họ nhà tao mấy đời chưa hề ăn cắp hay ăn quịt của ai một đồng. Tao không muốn bị rắc rối với pháp luật…
Trung thò tay lột cái đồng hồ Seiko của mình ra đưa cho Sao coi:
-Cái đồng hồ này cũng cẩm được ít nhất từ 3 tới 5 ngàn.
Sao vẫn lắc đầu:
-Cũng không đủ,
Trung cười, chỉ tay vào cái đồng hồ của Sao đang đeo, miệng cười cười:
-Seiko của tao cộng với cái đồng hồ của mày thì đủ tiền cho buổi nhậu.
Sao khựng người lại, ú ớ:
-Ai bảo là tao sẽ cầm đồng hồ của tao cho mày uống rượu? Mày có điên không?
-Không điên, nhưng tụi mình đâu có cần đồng hồ. Đồng hồ, đối với phi công là một thứ … xa xí phẩm. Này nhé, trên tàu bay đã có một cái đồng hồ, trong biệt đội cũng có treo một cái trong phòng hành quân, phi đoàn còn có mấy cái, treo đầy tường… Không cần có đồng hồ đeo tay mình cũng vẫn biết được giờ giấc mà…
-Lý luận như mày thì tao cũng xin chịu thua. Nhưng tao không muốn cẩm đồng hồ cho ai cả. Lỡ vợ tao hỏi thì sao?
Trung cười:
-Mày nói đi biệt phái Pleiku tắm suối, để trên một hòn đá, gặp em Thượng kia đang tắm có cặp vú đẹp quá, để ý theo dõi nên bị nước cuốn trôi mất rồi. Một tình cảnh rất là có lý, rất là lính, giống như trong … bài hát “Tình Thư Của Lính” vậy. Mày có thể phịa thêm là tại cái đồng hồ khỉ gió đó, mày nhảy xuống nước tìm nó mà xém tí nữa bị chết đuối toi mạng. Bảo đảm, vợ mày nghe như thế sẽ khóc và tha thứ cho chồng, có khi còn yêu thương chiều chuộng mày hơn xưa nữa…
-Con lạy ông, ông nghĩ đàn bà ai cũng dễ nghe như thế sao? Đàn bà Thượng bây giờ văn mình rồi, đâu còn đi tắm suối để vú cho thiên hạ coi nữa. Hơn nữa, vợ tao đáo để lắm, không dễ nghe như mày nói.
-Mày là lính, đi biệt phái xa nhà, nói thế nào mà chẳng được?
-Thế hôm nào chuộc lại đồng hồ được thì nói sao đây?
-Nói nhờ một em bé người Thượng nhặt được, đưa lại. Mày có thể phịa thêm là…
Sao lắc đầu:
-Con lạy ông, xin ông đừng nói nữa. Nhưng bây giờ ở cái thành phố xa lạ này, ai dám cẩm đồng hồ cho tụi mình?
Trung cười hề hề, móc bóp ra một tấm cạc visit nhỏ, đen đúa và bẩn thỉu:
-Chuyện nhỏ bạn ta ơi. Mày quên rằng tao là chuyên viên thượng đẳng việc cầm đồ để ăn nhậu. Đây là tiệm cẩm đồ của anh Bảy, cũng không xa đây lắm, địa chỉ đây. Tao quen anh Bảy, cựu lính Biệt Động Quân, nói mày là bạn của tao thì chả cẩm liền. Ráng đòi hai cái cho được chừng 15 xấp thì càng tốt…
Sao cầm lấy tấm cạc visit, không biết phải phản ứng như thế nào, ngắm ngía rồi đút vào túi, lắc đầu ngán ngẩm. Kể từ giây phút này, con xin giao phó mọi chuyện cho Trời đất…
Khuôn mặt Trung bây giờ đã hết táo bón, mở miệng cười hì hì:
-Lát nữa, khi gần tính tiền, mày lái xe đi cầm đồ, còn bây giờ thì tụi mình có quyền vào ăn nhậu mà chẳng sợ gì cả. Mẹ kiếp, đời người mấy khi lại được vui như thế này?
Rồi Trung sửa lại áo bay, thắt lại khăn quàng cổ, miệng âm ỉ ca: “Tình yêu bay bướm là tình, tình yêu phi công…”
Từ phía ngoài, chỉ cần một cái liếc mắt là Trung đã nhìn thấy cô hàng ở bên trong và nhận ra luôn rằng hôm nay là ngày thứ Bảy. Cô Trang chỉ có mặt ban ngày vào những ngày cuối tuần. Dân Không Quân bay bổng chẳng theo ngày thứ nên đã từ lâu chàng chẳng còn nhận ra sự khác biệt giữa thứ Bảy Chủ Nhật hay ngày thường nữa.
Mới nhìn qua thì Trung nhận ra ngay con bé Trang, nhưng nhìn kỹ hơn thì trong quầy không phải chỉ có mình nó mà còn có thêm một người nữa. Một cái áo len xanh và một áo trắng ngồi sát nhau sau quầy tính tiền. Hai mái tóc thề và hai khuôn mặt với nước da trắng phau, nhất định phải là rất đẹp…
Dù tới đây đã nhiều lần, và Trung chẳng bao giờ để ý đến Trang, chỉ coi như một đứa em, nhưng hôm nay, nhìn thấy hai bóng hồng thì lòng chàng bỗng cảm thấy vui lên. Đĩa rựa mận và chả chìa hôm nay phải nhất định là khoái khẩu.
Như đã nói, quán Nai Đồng Quê tuy không lớn lắm, với chừng chục cái bàn, nhưng chủ nhân biết cách trang hoàng sắp xếp. Những cái bàn ngoài cùng, xa quầy tính tiền là bàn của dân nhậu thịt chó, thấp lè tè. Ở đây, những tiếng chửi thề văng tục ít khi vào tới bên trong được. Càng vào trong, càng gần quầy hàng là bàn của dân uống cà phê, bàn ghế cao hơn. Thường thường, ở những nơi khác, chẳng ai vào quán thịt chó để uống cà phê bao giờ, nhưng đây là Pleiku, thành phố lính, mọi chuyện lạ đời hay ngược đời đều luôn luôn xảy ra.
Trung bước vào trước, Sao đi sau, tay thủ một cuốn sách như thường lệ…
Quán nhậu đã đông được hơn một nửa. Đông nhất, tuốt phía trong, là bọn học sinh tóc dài, ngổi kín 4, 5 cái bàn gần cô thu ngân. Trung biết bọn nhóc này, tuy chưa đến tuổi đi lính nhưng chúng đều là con cháu của lính, hoặc có bà con với lính. Được cái vì có giây dưa rể má với lính cho nên mọi người dễ cảm thông và quý mến nhau. Chàng coi chúng như em út và ngược lại, chúng cũng tỏ vẻ quý trọng chàng, một phi công của QLVNCH. Trung quen thân với vài đứa và thấy chúng rất dễ thương, muốn tìm hiểu về Không Quân, về lính, để chuẩn bị cho những ngày sắp tới, có thể phải mặc đồ lính như mọi người trai trẻ thời đó.
Hai ông phi công ngồi xuống một cái bàn gần phía ngoài. Trung thẩy gói thuốc lá Capstan lên bàn như thường lệ. Sao thẩy cuốn truyện “Bố Già” của Ngọc Thứ Lang gần gói thuốc…
Một tà áo trắng xuất hiện, rất là tha thướt, nhẹ nhàng hỏi với một nụ cười:
-Dạ thưa hai trung uý dùng gì ạ?
Hai người đưa mắt lên nhìn người hỏi. Cô gái có vẻ lớn tuổi hơn Trang, mặt mũi đoan trang, hiền hậu và cặp mắt rất tha thướt. Sao vẫn tỉnh bơ, lịch sự cúi nhẹ đầu chào cô hàng nhưng Trung thì lại… ú ớ, quên mẹ nó mất cô ta hỏi gì mà lại mở miệng cười liền:
-Cô là gì với Trang mà lại lạc loài tới đây?
Cô hàng nhún vai, cười nhẹ:
-Chẳng là gì mà cũng chẳng lạc loài đâu. Thưa trung uý, tôi đang thất nghiệp.
-Ôi, tôi xin lỗi, chỉ nói đùa thôi mà, cô đừng giận nhé…
-Dạ tôi chẳng dám, thưa trung uý.
-Cô có thể bỏ giùm cái tiếng trung uý đi coi có được không. Gọi anh và em nghe nó có vẻ văn minh và tình tứ hơn.
Cô hàng lại cười:
-Dạ, nếu trung uý cho phép. Nhưng gọi anh và em thì cũng không có văn minh hơn đâu, thưa ông. Còn chuyện tình tứ thì tôi càng không dám…
Trung cười hề hề, cảm thấy khoái cô hàng:
-Tôi tên Trung, còn bạn tôi đây, tên là Sao, thiên hạ gọi là Sao thầy đồ. Tối ngày chỉ ham đọc sách…
Sao gật nhẹ đầu chào cô hàng, không nói gì. Cô hàng nói:
-Hân hạnh được gặp hai ông. Còn tôi, tôi tên Phượng.
Trung vỗ tay xuống bàn một phát, gật gù cái đầu:
-Biết ngay mà, tôi biết thế nào cô cũng có một cái tên như thế?
Cả Phượng và Sao cùng ngạc nhiên. Phượng hỏi:
-Thưa ông, sao thế ạ?
Trung kẹp một điếu thuốc lá vào môi, thò tay vào cái túi áo bay tìm hộp quẹt:
-Dễ lắm. Những người đàn bà đẹp luôn luôn mang tên một loài hoa. Một loài hoa như là Phượng, Lan, Hồng, vân vân. Cô đẹp như thế thì mang tên Phượng là phải rồi…
Cả Phượng lẫn Sao đều bật lên cười. Phượng đỏ mặt:
-Tôi không dám. Ông đang tán tỉnh tôi đấy phỏng?
Trung trả lời tỉnh bơ:
-Tán tỉnh là danh từ của bọn xi-vin, lính tráng như chúng tôi thì cô phải dùng chữ … dê cô mới đúng là điệu nhà binh. Quân đội không có chuyện tán tỉnh cô Phượng à, chỉ có dê mà thôi.
Phượng lắc đầu:
-Tôi xin ông. Ông… ông bạo quá…
Lúc ấy Sao mới chen vào:
-Thằng này xưa nay luôn luôn là như vậy, nó nói bậy, mong cô đừng chấp.
Trung móc ra cái Zippo, bật lửa mồi thuốc:
-Như thế thiên hạ mới có chiến tranh…
Phượng hỏi:
-Thưa ông, tôi không hiểu.
-Người ta thường sợ nói sự thật, nhưng tôi lại thích nói sự thật. Vì thế, mới có chiến tranh…
Phượng cười nhẹ rồi hỏi:
-Tôi có thể đồng ý với ông. Nhưng ông cho tôi hỏi, ông biết tôi là hạng người gì mà dám … dám dê tôi?
Trung cười:
-Nói thế là Phượng không hiểu bọn lính tráng chúng tôi. Đang cô đơn mà gặp được một người như cô thì ai lại không dám, dám mạnh đi chứ. Nhưng vấn đề là có dê được hay không mới là chuyện đáng nói. Phượng nghĩ tôi có thể … dê được Phượng không?
Phượng đỏ mặt, quay đi dấu một nụ cười. Sao chen vào:
-Thôi, mày nham nhở vừa chứ, đừng làm mất mặt Không Quân. Có mất dạy mười phương thì vẫn để dành một phương để còn đi hỏi vợ chứ. Thôi, gọi thức ăn đi, để cho cô Phượng còn đi lo công v iệc. Tiền không có bao nhiêu mà cứ hành hạ người ta mãi như thế…
-Không sao đâu các anh…
Nhưng Trung nói:
-Phượng cho tôi bắt đầu bằng một đĩa chả chìa và một chai bia lớn. Đừng quên hành tỏi, mắm tôm. Sau đó, tôi sẽ gọi thêm.
Sao tiếp:
-Còn tôi, tôi chỉ xin một tô hủ tiếu và một ly cà phê đen không đường.
Phượng có vẻ như tiếc nuối cuộc nói chuyện:
-Vâng, một đĩa chả chìa và một chai bia lớn, một tô hủ tiếu, cộng một ly cà phê đen không đường.
Rồi nàng nhìn cuốn truyện “Bố Già” để trên bàn, mắt sáng lên, hỏi Sao một cách thèm thuồng:
-Truyện này mới xuất bản, nghe nói hay lắm…
Sao trả lời:
-Ngọc Thứ Lang dịch truyện nào cũng hay cả. Nhưng mà bắn giết nhiều quá, không hợp với tôi.
-Truyện về những gia đình mafia bên Mỹ mà. Không ngờ xã hội Hoa Kỳ lại ghê gớm như thế…
-Cô thích đọc sách?
-Vâng ạ. Em là đàn bà nhưng lại mê truyện kiếm hiệp, truyện đàn ông. Suýt thi trợt mấy lần cũng vì mê truyện…
Sao cầm cuốn sách lên đưa cho Phượng:
-Thế thì cho cô mượn đấy, tôi đọc gần xong rồi, chỉ còn vài trang chót.
Phượng lắc đầu:
-Thưa, tôi đâu dám như thế.
-Không, tôi nói thật. Tôi còn mấy cuốn ở nhà. Cầm lấy mà đọc, tháng sau đi biệt phái ở đây nữa, tôi sẽ trở lại lấy sách.
Từ chối không được, Phượng liền cầm lấy sách, kẹp ngay vào nách, có vẻ thích lắm:
-Phượng xin cám ơn anh. Giờ thì Phượng xin phép vào nhà bếp. Sẽ nói đầu bếp làm một tô hủ tiếu thật ngon cho anh.
Phượng vừa quay đi thì Sao lại rút trong túi áo bay ở dưới chân ra một cuốn sách khác để lên bàn. Trung nhận ra cuốn “Dọc Đường Số Một” của nhà văn quân đội nổi tiếng Phan Nhật Nam.
Trung nói:
-Tao đọc cuốn này rồi. Hay lắm. Mày chưa đọc?
-Đọc từ lâu rồi, đem theo sơ cua để đọc lại. Cuốn “Dấu Binh Lửa” cũng hay lắm. Đúng tâm trạng của một người lính. Như mày, như tao.
-Tao đọc ông Phan Nhật Nam này ngày tao chưa đi lính. Văn chương của dân võ bị đi lính nhảy dù có khác. Cha này làm tao mê đời lính. Hồi đó, chưa bị VC bắn, chưa biết c… gì, chưa hề thấy quan tài nên không biết nhỏ lệ. Đù mẹ phải bay đánh giặc, phải nghe đạn phòng không chúng nó bắn vào mặt mình thì mới cảm nhận được những lời văn thống thiết như thế…
Sao châm lửa một điếu thuốc:
-Văn chương của những người dấn thân cho tổ quốc luôn luôn có một cái gì khác hơn văn chương thường…
-Nguyên Vũ viết cũng hay nhưng không đậm đà bằng Phan Nhật Nam.
Bỗng nhiên, có một Nam tử tóc dài từ bên trong xuất hiện, tay cũng cầm một cuốn sách. Trung quay nhìn, một nụ cười xuất hiện liền trên khuôn mặt chàng phi công:
-Ê, Bảo đấy hả?
-Vâng thưa anh, Bảo đây.
Trung chỉ cái ghế trống:
-Ngồi xuống đây chơi. Dám uống rượu không?
-Thưa anh, mới có 11 giờ sáng.
Trung nhăn mặt lại:
-Hỏng, như thế thì hỏng.
-Sao thế anh?
-Em nói em muốn làm phi công phải không?
-Thưa anh đúng thế.
-Phi công thì lúc nào cũng phải uống rượu được cả. Sáng sớm chưa ăn uống gì thì uống bia. Từ từ, uống rượu sau, rồi còn phải biết nhậu nữa.
Sao can thiệp liền:
-Cho tao xin. Nó mới lớn chưa biết gì, sao mày dạy dỗ như thế?
Thằng nhóc không biết trả lời sao, kéo ghế ngồi xuống, gật đầu chào Sao. Sao hỏi:
-Em đọc gì thế?
-Thưa anh, “Mắt Tím” của Lệ Hằng.
Lệ Hằng là một nhà văn đang lên thời đó, chuyên môn viết chuyện tình cảm… trái chiều của mấy ông cha cố bà sơ. Thế mà đắc khách đáo để, chẳng ai hiểu vì sao.
-Cho anh xem tí nhá.
-Vâng thưa anh.
Sao lật xem trang bìa sau, có đoạn trích như sau: “Làm sao người ta có thể sống được nếu cuộc đời chỉ toàn là những bổn phận, những quy luật và những con số…” Trích lời của linh mục nói với người tình. Sao gật gù cái đầu, tư lự suy nghĩ.
Trung giật lấy cuốn sách, xem sơ qua, lắc đầu rồi trả lại:
-Mẹ, toàn những chuyện bố láo. Sách mướn hả?
-Vâng, chờ cả tháng mới mướn được đấy anh.
-Có hay không?
-Rất là lãng mạng. Cô học trò lại đi mê ông cha.
-Nhưng mà Cha có mê lại không?
-Dĩ nhiên, tình yêu hai chiều mà.
-Thế thì hai người có … làm tình với nhau không?
Bảo lắc đầu:
-Tác giả không nói, nên em không biết.
-Mẹ kiếp, yêu nhau mà không … chơi nhau thì yêu làm cái đếch gì. Chỉ cần lột áo dòng ra, 15 phút là lên… thiên đàng ngay…
-Ai mà dám viết bạo như thế, kiểm duyệt đục bỏ ngay.
-Thế thì viết làm cái quái gì.
Sao chen vào:
-Dân bạt mạng như mày, biết gì về văn chương mà dám phê bình. Cứ như mày nói thì coi báo Playboy hay xem xi nê sướng hơn…
Trung cười hì hì:
-Dĩ nhiên rồi, tao chỉ thích đọc Playboy. Mày dắt đào hay đĩ về phòng, cả hai cùng trùm mền lại đọc Playboy chung rồi làm tình sướng lắm…
Sao quát lên:
-Mày cho tao can, đây là chỗ quán xá, thiên hạ nghe được thì kỳ lắm, người ta sẽ bảo Không Quân mình là phường dâm tặc thô bỉ.
-Kỳ… cái con mẹ. Tao lại thích dâm tặc và thô bỉ. Mà hỏi thật mày, mày coi có thấy thằng Không Quân nào mà mặt mũi không dâm tặc không? Thằng nào cũng râu ria xồm xoàng, nhìn thấy đàn bà con gái thì mắt sáng lên như mèo thấy mở. Mẹ kiếp, sống mà không ăn-gioi, mai mốt chết rồi mới thấy tiếc.
Mọi người im bặt khi Phượng mang cà phê và bia ra. Trung bảo:
-Em cho anh thêm một chai bia nữa.
Bảo nói ngay:
-Thưa, em chỉ xin một cốc nhỏ thôi ạ.
-Đừng lo, em uống không hết để đó cho anh…
Trung nói như thế và cũng mong vậy, bởi vì nếu thằng nhóc uống nhiều quá thì tiền đâu mà trả…
Trung khui bia, rót ra hai cái ly, rồi nâng ly, làm cạn sạch, xong lại khà ra một phát thật to:
-Đù mẹ đã quá.
Bảo cũng nâng ly, nhưng chỉ nhăn mặt làm một hớp nhỏ. Sao bắt chuyện:
-Em đang còn đi học hả.
-Vâng, em học đệ nhất B Trung Học Tổng Hợp Pleiku.
Máu nhà giáo trong người Sao nổi lên:
-Coi chừng, chương trình đệ nhất nặng lắm đấy nhé.
-Vâng, anh nói đúng. Chúng em học ngày học đêm mà vẫn không bắt kịp.
-Có tính vào đại học không?
-Không, thưa anh. Em tính thi vào Võ Bị hoặc vào Không Quân.
Sao tư lự nhìn ra ngoài cửa như nhớ tiếc khung trời cũ của những sân trường, những lớp học, bảng đen, cục phấn.
Từ bên trong, bỗng vẳng lên tiếng nhạc của cái máy Akai. Hình như, cả nước Việt Nam bây giờ, chắc có lẽ đã quen với tiếng súng tiếng đạn cho nên tai người nào cũng hơi bị điếc, tiếng nhạc mở ra còn to hơn cả tiếng gầm của đại pháo. Tiếng nhạc lớn quá, đập vào tai mọi người, ai nấy đều giật mình. Tệ hơn, cái giọng hát lại là của con mẹ Khánh Ly, quát gầm lên: “Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm…”
Trung nhăn mặt lại, nói vào trong:
-Cô Phượng, cô Trang ơi, đổi nhạc đi, và mở nhỏ lại…
Phượng hỏi lớn từ phía bên trong, mọi người đều nghe:
-Thế anh muốn nghe nhạc gì?
Trung cũng trả lời lớn tiếng:
-Nhạc gì cũng được, miễn là khỏi phải nghe thằng phản chiến Trịnh Công Sơn. Lính và dân chết hàng ngàn người mỗi ngày tại bọn CS xâm lược mà nó cứ oang oang là “Nội Chiến”. Tôi đang vui không muốn … chửi thề…
Tiếng nhạc tắt liền lập tức. Nhiều tiếng ồn ào nổi lên ủng hộ những gì Trung vừa nói. Nhưng Sao lại nói:
-Mày không muốn nghe thì để người khác nghe, làm gì mà phải la lối om xòm quá vậy?
-Nói như mày thì thế giới này làm gì có chiến tranh? Mẹ kiếp, cái gì ông không thích thì ông chửi, thằng nào thích thì thì thích, không thích thì xin cút xéo.
-Con lạy ông. Hèn gì mỗi lần mày đi nhậu thì thường có oánh lộn tùm lum. Tao nói trước, nếu tí nữa thiên hạ xúm vào oánh mày, tao còn xúi cho chúng nó đánh mạnh thêm.
-Mẹ, thằng nào muốn chết thì cứ xông vào đây. Còn cây 38 đây để làm gì.
-Thôi, thôi, cho tao xin. Chúng mình tới đây để nhậu, không phải để kiếm chuyện.
-Tao đây chẳng muốn kiếm chuyện với ai cả, nhưng thằng nào muốn chuyện thì tao cho liền.
-Con lạy bố, mày câm đi có được không. Đừng có làm phiền tao quá, tao bỏ về bây giờ đây.
Nghe như thế thì Trung đổi giọng ngay:
-Ok, Ok, con cũng lạy bố, bố đừng có phá đám…
Nhạc lại nổi lên. Ngạc nhiên thay, lại là tiếng gầm rú của chiếc A1 Skyraider rồi tiếng dạo đàn mà ai cũng biết là bắt đầu cho bản “Truyết Trắng”.
Bản này chính tay Phượng thay băng, quay đến bản nhạc rồi mở lên để làm vui lòng hai ông phi công. Từ ngoài nhìn vào, Trung nhận ra Phượng cũng đang nhìn mình. Trung cười, đưa một ngón tay lên trời. Phượng cũng cười đáp lễ. Một lúc sau, nàng bước ra, tới gần bạn nhậu.
Trung nói ngay:
-Cám ơn cô Phượng đã cho chúng tôi nghe bản Tuyết trắng.
-Không có chi anh. Phượng rất thích nghe bản này, nên mở cho các anh nghe luôn. Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh thật là tuyệt…
Sao tiếp lời bạn, khoe:
-Bản này ông ta làm trên một chuyến bay từ Pleiku về Nha Trang trên một chiếc Cessna của phi đoàn tôi, 114. Hôm ấy đường bay bị mây phủ mờ. Bay trên một tiếng đồng hồ trên mây trắng, ông lấy giấy bút ra ghi ghi chép chép rồi đáp xuống phi trường, vào câu lạc bộ, hát cho anh em phi công nghe ngay…
Phượng tròn mắt:
-Phượng không ngờ, thật là tuyệt diệu, nếu anh không nói thì Phượng đâu biết…
Bỗng có một chiếc xe díp nhà binh dừng lại trước quán, đậu sát chiếc xe của Không Quân. Bước xuống xe đầu tiên là một người lính, sau đó là hai ông quan của sư đoàn 23 bộ binh, mang lon đại úy đen thùi trên cổ áo và dây ba chạc cùng súng ống đầy người. Các quan bộ binh cỡi “phụ tùng” quẳng lên xe, dặn dò gì đó với người lính rồi lửng thửng bước vào.
Mọi người trong quán nhìn ra. Coi họ thấy oai hùng quá, đúng là dân bộ binh tác chiến, dầy dạn gió sương và lửa đạn.
Bỗng Trung quay sang Sao, reo nhỏ lên:
-Đù mẹ, khỏe rổi, tụi mình khỏi cần phải cầm đồng hồ…
Sao chưa kịp nói gì thì Trung tiếp:
-Cha đại úy trên xe mới bước xuống là bạn học tao, tên là An. Cách đây 3 tháng, tao bay cho nó ở trận giải tỏa Chu Pao, đánh cho nó mấy phi tuần, tụi nó chiếm được Chu-Pao, hẹn gặp nhau dưới đất mà chưa bao giờ gặp. Bây giờ tao phải đòi nợ. Tụi bộ binh luôn luôn khá hơn bọn mình…
Bộ mặt trung uý Sao liền sáng lên. Không sáng sao được khi không phải mất cái đồng hồ Omega quý giá không biết bao giờ mới lấy lại được.
Từ phía bên ngoài, đại úy An cũng nhận ra Trung. Thế là sau màn bắt tay bắt chân vớ vẩn, bàn rượu bắt đầu thay đổi. Thằng Bảo xin phép rút lui. Rượu, bia và thịt chó từ từ cũng được sắp đầy bàn, âm thanh cũng từ từ ồn hơn, tiếng chửi thề cũng nhiều hơn, lớn hơn. Chuyện này dễ hiểu.
Chừng tiếng đồng hồ sau thì ngoại trừ Sao, còn ai nấy, dù lính bộ binh hay lính Không Quân thì cũng như đang bay trên mây cả. Chuyện xưa trường cũ nổ lên như pháo rang. Đến một lúc, Trung hỏi:
-Mày lang thang đâu mà về đây?
-Tao nắm tiểu đoàn trưởng đã mấy tháng, giờ mới về đây điều chỉnh vài thủ tục giấy tờ.
Trung quát lên:
-Đù mẹ, cỡ như mày mà người ta cũng cho làm tiểu đoàn trưởng? Quân đội chắc hết người rồi.
An cười nhẹ, nhún vai khề khà:
-Thì cũng như mày mà người ta cho lái tàu bay thôi.
Mọi người cùng cười…
Những người lính trên trời và dưới đất gặp nhau trong một đất nước ngập tràn binh lửa, ai cũng tưởng họ sẽ khui chuyện đánh đấm, chuyện bom rơi máu đổ mà họ đang sống từng ngày, từng giờ ra để bàn luận. Nhưng không. Chẳng ai đề cập đến những chuyện này. Họ chỉ nói chuyện ngày xưa còn đi học, chuyện những ngôi trường cũ và những kỹ niệm buồn vui tuổi học trò, như chuyện ông giáo sư này khó tính, con nhỏ kia kênh kiệu vân vân. Tuyệt nhiên, không hề có chút chiến tranh, chút máu nào cả dù rằng áo quần của họ đã nhiều lần đẫm máu của cả quân thù lẫn máu anh em đồng đội. Rồi câu chuyện đi dần sang văn chương, rồi đến Kinh Dịch và Tử Vi Tướng Số. Hình như, họ muốn thoát ly ra khỏi cái thế giới chiến tranh đầy máu lửa mà họ đang bị bao vây. Thoát được hay không, chỉ có trời biết. Nhưng trong những giây phút anh em tương phùng quý báu này, họ thật sự chỉ muốn thoát ly, muốn đi xa, xa thật xa khỏi cái cõi trời âm u bập bùng lửa đạn này. Nghĩ cũng tội nghiệp cho những con người Việt Nam trẻ tuổi này.
Khoảng vài tháng sau đó, một buổi sáng mà thời tiết rất âm u, Trung và Sao ra quay máy một chiếc L-19 ở biệt đội Pleiku. Hai người đã dậy từ lúc 6 giờ sáng để chuẩn bị cho phi vụ này vì ngay từ tối qua, tin tức dồn dập đưa về là 2 tiểu đoàn của trung đoàn 45 bộ binh vừa bị đụng nặng lắm ở phía Bắc Kontum. Nhưng thời tiết xấu quá, mãi đến 9 giờ họ mới ôm được nón bay và dù ra phi cơ được.
Tuy bầu trời vẫn còn phủ nhiều mây, và cứ như bình thường thì Trung đã chẳng cất cánh. Nhưng tình hình nặng lắm, nếu không có L-19 lên để hướng dẫn khu trục, quân ta sẽ bị ta-pi. Vừa quay máy xong, lấy hết được tin tức chiến sự thì mây từ đâu không biết cứ ùn ùn kéo về, làm như muốn phủ kín phi trường Cù Hanh Pleiku. Càng lúc, triễn vọng cất cánh càng ít đi.
Tàu bay vẫn còn nằm trong ụ, người cơ khí dưới đất đang nhìn Trung chờ dấu hiệu rút chèn bánh. Nhưng Trung còn lưỡng lự, chưa thèm ra dấu. Rồi chàng cắt ga chiếc tàu bay xuống 700 vòng phút, đạp mạnh thắng, ngửa mặt nhìn lên trời, lo lắng nói với Sao qua Intercom:
-Trời xấu quá, không biết có đục thủng nổi mấy đám mây Stratus này mà tới vùng hành quân không? Mày nghĩ sao?
Khí tượng thế giới chia mây ra làm 9 loại, từ nhỏ nhất, bay cao nhất và đẹp nhất là Cirrus cho đến loại chết người nhất là Cumilonimbus, tất cả mọi phi công đều được dạy dỗ kỹ và phải thuộc lòng. Không thuộc thì… dễ chết hơn, bởi trong những đám Cumilonimbus khủng khiếp, nhiều khi còn có cả điện mấy triệu Volt và có cả… nước đá. Tàu bay và điện cao thế hay nước đá gặp nhau thì nhất định là không có tốt cho sức khỏe của nhân viên phi hành…
Sao đang bận rộn liên lạc với bộ binh nên trả lời vắn tắt:
-Tao không có thì giờ liên lạc với khí tượng, nhưng quân đoàn cho biết đã mất liên lạc với con cái. Họ cần mình có mặt gấp. Chỉ cần cho con cái nghe được tiếng tàu bay thôi cũng được… Mình phải lên gấp.
Trung nghiến răng lại, đưa hai tay lên làm dấu cho người cơ khí rút chèn bánh:
-Thế thì mình cất cánh…
Chàng đổi sang tần số đài kiểm soát Pleiku:
-Pleiku đây Mustang Alpha, xin ra phi đạo cất cánh một L-19 bạn…
- Mustang Alpha, đây đài kiểm soát Pleiku. Thời tiết phi trường mây overcast 4000 bộ, cao đến 6000 bộ, broken ở 7000 bộ… Gió Đông Bắc 3 dặm, áp xuất phi trường 30.01…
Ông đài kiểm soát bô bô vài câu về mây về gió theo đúng thủ tục rồi kết luận:
-Bạn ra cất cánh phi đạo XX, gọi lại khi sẵn sàng.
Giống như Trung, nhiều chiếc phi cơ khác trong phi trường cũng bắt đầu nhộn nhịp quay máy chuẩn bị ào ra phi đạo…
Trung mớm nhẹ tay ga cho chiếc phi cơ nhẹ nhàng bò ra khỏi bãi đậu, đạp nhẹ thắng phải cho tàu bay từ từ quay đầu. Tiếng gọi của Sao từ phía sau vẫn tiếp tục nhưng chẳng hề nghe tiếng trả lời. Chàng lắc đầu mấy cái. Mẹ, chưa cất cánh mà đã biết ngay là đã có chuyện không ổn rồi. Trung không dám nghĩ đến hai chữ mà chàng biết có thể đang xảy ra, “Tan hàng”.
Thử máy và cho rút chốt rocket xong, Trung xin phép cất cánh.
-Mustang Alpha, clear for take off. Cẩn thận, phía bắc phi trường có 3 chiếc làm vòng bay thấp chuẩn bị đáp…
Tàu bay vừa hỏng mặt đất chưa được bao lâu, vào cánh cản xong thì Trung đã đâm vào mây. Mới đầu thì từng cụm nhỏ nhưng càng lúc thì càng lớn dần. Chàng cảm thấy tàu bay rung nhẹ lên từng khúc khi đụng mây. Trung bung một tiếng chửi thề. Mẹ kiếp, như thế là có chiến tranh rồi. Chàng biết những nguy hiểm đang chờ đợi mình. Pleiku là một vùng rửng núi hiểm độc, thời tiết vào những tháng này lại thay đổi bất thường. Chuyện rớt phi cơ hay tai nạn là một chuyện xảy ra thường ngày. Chàng có 2 lựa chọn. Một là bay trên mây, nhưng như thế thì rất khó nhận ra mục tiêu để làm việc. Hai là bay dưới mây nhưng lại sợ cái khác: Phòng không địch. Và tệ hơn, có thể bị bít đường nếu gặp phải mây xuống quá, bị núi che phủ.
Trung có quyết định liền. Chàng liền cắt ga, chúi mũi tàu bay xuống và quẹo gắt, nói với Sao:
-Phải bay dưới trần mây rồi.
-Trên dưới cũng được, để tao yên để tao còn liên lạc với bộ binh.
Trung đảo một vòng và nhìn thấy con quốc lộ dẫn đến Kontum, liền quẹo tàu tới. Chàng giữ tàu bay chỉ gần dưới chân mây chừng vài trăm bộ, đi theo con quốc lộ. Con quốc lộ này sẽ dẫn chàng tới KonTum, và từ đó, chàng sẽ kiếm đường tới vùng làm việc…
Bay chừng vài phút thì chàng nhận ra mây càng ngày càng thấp dần, tàu bay cứ xuống thấp mãi. Chẳng bao lâu, bánh máy bay sẽ chạm mặt đường nhựa. Khốn nạn thật.
Cứ như bình thường thì Trung đã quay tàu về đáp rồi, nhưng chuyến bay này không phải là một chuyến bay bình thường. Quân đoàn đã dặn dò: “Chỉ cần cho con cái nghe tiếng tàu bay thôi cũng được…”
Sao vẫn tiếp tục bận rộn vô tuyến, không nói năng gì. Tàu bay tiếp tục xuống thấp và đến một lúc nào đó, khoảng vài chục dặm trước một ngọn núi, chàng phải tống hết ga, nghiêng trái kéo tàu lên, làm một cái Spiral.
Tàu lại vào mây, chẳng còn trời, chẳng còn đất, chung quanh chỉ trắng xóa một vùng. Tiếng mây và gió đập vào thân tàu nghe rung rinh từng khúc. Trung lật vội tấm bản đổ kẹp ở đùi mình, ráng ghi nhận điểm đứng, theo dõi từng độ cao của những hòn núi gần đó. Mình đang còn an toàn…
Tàu lên đến 6 rồi 7 rồi 8 ngàn bộ, một độ cao an toàn để chàng có thể tới mục tiêu mà không sợ đụng núi. Chung quanh vẫn còn mây trắng xóa nhưng Trung không muốn cho bay cao hơn. Theo sự tính toán của Trung, khoảng 15 phút nữa chàng sẽ đến mục tiêu…
Trung mở tần số của ALO KonTum, gọi sĩ quan liên lạc điều không:
-Mustang Alpha 01 đây bạn, đang tiến tới vùng, thời tiết KonTum như thế nào bạn?
-Thời tiết xấu, tôi đã đuổi mấy phi tuần của Tây từ Hàng Không Mẫu Hạm về rôi. Mây overcast trắng xóa bầu trời.
-Bạn chạy ra ngoài xem thử có cái lỗ nào không bạn?
-Negative… Bạn có chun xuống cũng không làm ăn gì được.
-Tôi đang ở trên mây, bạn có nghe tiếng tôi không?
-Chờ chút coi…
Một lúc sau:
-Có nghe tiếng phi cơ, nhưng nhỏ lắm…
-Vậy là tốt rồi, tôi ráng tới mục tiêu nhưng chắc không làm gì được. Cám ơn bạn.
Sao vẫn tiếp tục gọi cho quân bạn dưới đất. Tần số này không được, chàng lại gọi về sư đoàn xin tần số khác. Vẫn chẳng có tiếng trả lời…
Trung ráng giữ tàu theo hướng tới mục tiêu, nhưng lòng chàng chùng xuống. Đã lăn lộn chiến trường nhiều năm, chàng biết những gì đã xảy ra dưới đất. Theo những gì chàng nhận xét thì quân ta bị đánh tan hàng rồi. Bọn CS biết lợi dụng thời tiết. Hễ chúng nó tấn công là luôn luôn vào những ngày trời mây u ám, Không Quân không thể can thiệp được…
Cuối cùng thì Trung cũng chui ra khỏi mây ở trên 8000 bộ. Ở trên Trung là trời xanh thăm thẳm, dưới chân là một trần mây bao phủ kín đến tận chân trời.
Sau hai tiếng đồng hồ trên trần mây, không thể nào xuống dưới, không nhìn thấy gì cả, Sao xin phép về đáp và quân đoàn đồng ý. Suốt đường về, hai người ngồi im lặng, không ai nói với ai lời nào. Đầu óc họ còn bàng hoàng đau đớn về chuyến bay vừa rồi.
Bỗng Trung nảy ra một ý kiến, bấm intercom:
-Mày gọi dưới đất hỏi tên tuổi mấy người chỉ huy vừa bị mất liên lạc được không?
-Tên tuổi họ có nhằm nhò gì tới mình, sao mày hỏi.
-Mày có nhớ cái tiệc rượu thịt chó ở “Nai Đồng Quê” cách đây mấy tháng không?
-Nhớ chứ, mày say quá, chở mày về mà cứ sợ mày lọt ra ngoài…
-Không hiểu tại sao, tao có cái cảm giác kỳ kỳ, không nói được, và bỗng thấy lo. Tao đang vật lộn với cái bản đồ. Mày gọi cho tao…
Sao đổi tần số, làm việc một lúc. Chập sau, Trung nghe được tiếng của Sao trong intercome:
-Tên của một ông tiểu đoàn trưởng mất tích là đại úy Trần Thanh An… Có phải An bạn mầy không?
Trung tái mặt lại, nấc nhẹ lên một tiếng, trả lời, giọng run run:
-Đúng rồi, Trần Thanh An là bạn tao. Mất tích à?
-Họ chỉ biết có bấy nhiêu. Theo tao nghĩ thì bị tan hàng rồi. Có thể mình còn biết rõ hơn vì mình gọi đâu có được đâu.
Phải khó khăn lắm Trung mới tìm hướng về lại được phi trường Pleiku. Chàng tắt máy, leo xuống tàu bay, bước đi như người không hồn. Mưa bắt đầu kéo tới. Trung bước đi, chẳng cần che, chẳng cần né, mặt mày nhạt nhòa. Mưa bên ngoài làm sao bằng bão trong lòng được. Bao nhiêu kỹ niệm niệm xưa tràn về…
Rồi Trung nghĩ đến bố của An, một công chức bưu điện còm cõi, ngày ngày vẫn còn tiếp tục đi làm ở thành phố Ban Mê Thuột. Không biết ông có biết con ông vừa bị mất tích hay không. Giờ này, ông đang làm gì. Chắc có lẽ đang ở trong sở hay đang ở nhà, lui cui với những chuyện thường ngày. Chàng cũng chẳng biết An có vợ con gì chưa. Từ ngày chia tay nhau đến bây giờ đã 6, 7 năm, vì chinh chiến, mỗi người một nơi, chẳng ai biết nhiều về ai. Gặp nhau được vài tiếng đồng hồ thì chén thù chén tạc để cùng nhau say ngất ngưởng, chẳng ai có thì giờ đi hỏi... vợ con của ai.
Tự dưng, chàng bỗng thấy mình có tội. Có tội vì đã còn sống được khi bạn mình bị mất tích trên chiến trường.
Trung nói với Sao:
-Đù mẹ, mình phải ra “Nai Đồng Quê”. Tao muốn kể cho Phượng nghe chuyện này. Mày có đi không thì nói, còn không thì tao đi một mình…
Sao giật mình khi nghe như thế. Sau buổi nhậu hôm đó ở quán Nai Đồng Quê, không biết hai đứa có tơ tình gì với nhau không nhưng Sao để ý nó hay ra quán một mình, có khi đến sáng hôm sau mới về. Nhưng chàng chẳng bao giờ hỏi. Sao nhăn mặt lại:
-Đù mẹ làm gì mà lại ép nhau thế. Tao đi nhưng với một điều kiện?
-Điều kiện gì?
-Mày không được gây gổ oánh lộn, bắn phá tùm lum.
Chuyện nhỏ, Trung gật gù cái đầu:
-Tao đồng ý, hứa danh dự với mày…
-Xin lỗi, nói mày đừng buồn, lời hứa danh dự của mày chẳng có nghĩa lý gì cả. Chỉ có đàn bà con gái nhẹ dạ mới nghe lời mày, còn tao thì không thể nào tin lời mày được. Mày phải cỡi dây súng, để ở nhà thì tao mới đi với mày, còn không thì mày cứ đi một mình như lời mày nói. Tao sợ mày lắm rồi…
Trung không biết phải nói sao, đành vung miệng chửi:
-Đù mẹ bạn bè mà chơi như c., chỉ chuyên môn làm khó nhau…
-Chẳng khó khăn gì cả, nếu mày muốn tao đi với mày thì cỡi dây súng ra, đưa đây ngay...
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người dừng xe trước Nai Đồng Quê. Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh rầm rầm xuống tấm bạt mui xe. Hai ông phi công chờ một lúc rồi bước xuống. Mưa rũ xuống người họ làm ướt đẫm hai chiếc áo bay, nhưng chẳng ai vội vã. Họ tà tà bước vào quán.
Quán vắng tiêu điều trong một chiều mưa càng làm cho cảnh vật trở nên buồn bả thê lương. Hai người vào tuốt phía trong, gần quầy tính tiền, ngồi xuống. Sao ngạc nhiên khi nghe Phượng nói với Trung từ sau quầy hàng:
-Sao mặt mày anh hôm nay buồn thế anh…
Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi nhưng Sao nghe qua thì cũng biết ngay là hai người đã thân thiết nhau lắm. Chàng chỉ thắc mắc không hiểu tại sao một cô gái như Phượng lại thích một thằng du côn như là Trung. Thằng này đi đâu cũng gây “tội ác.”
Trung không trả lời mà lại nói:
-Cho anh một xị rượu đế, bạn anh một ly cà phê đen…
-Anh không nhắm gì sao?
-Không, hôm nay buồn quá, chẳng muốn ăn uống gì cả, chỉ muốn ra đây gặp em tâm sự cho đỡ buồn. Cho anh một con khô mực nhai cho vui cũng được…
Hết xị rượu thứ nhất thì Phượng đem đĩa khô mực ra. Nàng kéo ghế ngồi xuống bên Trung, hỏi:
-Hôm nay anh có chuyện buồn? Kể cho Phượng nghe được không?
Trung im lặng một lúc rồi mới hỏi:
-Em có nhớ ông đại úy bộ binh của sư đoàn 23 hôm mình gặp nhau không?
-Nhớ. Anh ấy là bạn học của anh ngày xưa ở trung học.
Trung thở dài nảo ruột, giọng rả rời:
-Tiểu đoàn ổng nắm mới mất tích tối hôm qua. Chẳng còn liên lạc được với ai. Chẳng ai biết sống chết thế nào…
Phượng đưa tay nắm lấy tay Trung ở trên bàn, xiết chặt, không nói gì. Sao nói nhẹ:
-Chỉ hy vọng là anh ấy không chết. Có thể bị bắt làm tù binh nhưng rồi thế nào cũng được thả… Vấn đề chỉ là thời gian thôi…
Bên ngoài, mưa tiếp tục đổ xuống. Từ bên trong lời hát của bài “Hai Mùa Mưa” nhẹ nhàng và êm ả, réo rắc và thống thiết:
Vì thương quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì yêu non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về…
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
Vì thương quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì yêu non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về…
Trích Hai Mùa Mưa
Trong một cái quán nhỏ không xa phi trường Cù Hanh lắm của thành phố Pleiku, một buổi kia, có một tiệc rượu nhỏ giữa hai ông phi công và mấy ông quan bộ binh của sư đoàn 23 bộ binh…
Bộ binh dưới đất mà ngồi uống bia với phi công trên trời thì khỏi nói, vui phải biết. Và cũng ồn ào nữa. Tiếng cụng ly, xen lẫn tiếng chửi thề, xen lẫn những tiếng nhai nhồm nhoàm, xen lẫn với tiếng nhạc từ hai chiếc loa của sàn máy Akai ở bên trong, làm thành một thứ âm thanh rất là vui nhộn, rất là lính…
Tiệc rượu của các quan bắt đầu rất là vô tình…
Trung uý Trung, một tay phi công chẳng hiền lành gì, hôm ấy không phải đi bay, rủ bạn mình, trung uý Sao, trái ngược với Trung, là một tay rất hiền lành, ra phố ăn sáng. Trung uý Trung chẳng hiền lành vì xuất thân là một anh học trò … học thì ít mà phá thì nhiều, không ai chịu nổi nên mới bỏ nhà đi lính. Không hiểu phép lạ nào lại cho hắn vào Không Quân, được lái tàu bay. Trong khi đó, trung uý Sao vốn là một giáo sư Pháp Văn, dạy trường Tây đàng hoàng, nhưng bị động viên, đi Thủ Đức rồi vào Không Quân. Trung uý Sao ăn nói lịch sự, đi đứng chửng chạc, thích suy tư, ít khi cười, không hút thuốc cũng ít uống rượu. Sao lại có thú mê sách, thích đọc sách, đi đâu cũng kè kè một cuốn sách theo, lúc thì tiếng Việt, lúc thì tiếng Anh hoặc Pháp. Khác nhau như thế, nhưng không hiểu tại sao, hai người thường đi bay và đi chơi chung với nhau, lại thân thiết nữa mới là chuyện lạ.
Mới đầu là chỉ tính ăn sáng thôi, nhưng cuộc đời của những người lính, nhất là những người lính bạt mạng như Trung thì cuộc đời luôn luôn có những thay đổi bất ngờ. Bữa ăn sáng đã biến thành buổi nhậu thịt chó vì Trung thay đổi ý kiến vào phút chót.
Trung phải khó khăn lắm mới mượn được chiếc xe díp của biệt đội Pleiku để ra đây vì ông biệt đội trưởng, đại úy Ba, là một người rất cẩn thận. Ông biết giao xe díp cho thằng Trung ra phố Pleiku thì không biết lúc nó lái xe về, chiếc xe díp của chính phủ có còn là… chiếc xe díp hay không? Không phải ông sợ vu vơ, ông đã có kinh nghiệm một lần.
Cách đây không lâu, Trung cũng mượn xe díp đi phố như vậy. Nhưng ngày hôm sau, đại úy Ba cất cánh sớm, leo lên xe thì nhận ra là cái phần dưới chân ga của chiếc xe díp bị thủng một lỗ lớn cỡ vài bàn tay. Đại úy Ba giận run người nhưng phải cất cánh liền nên chưa làm gì được. Đi bay về thì cơn giận đã bớt đi nhiều, đại úy gọi Trung ra, làm mặt nghiêm hỏi:
-Ông Trung, ông muốn tôi què cẳng hay sao mà lại đục thủng một lỗ lớn ngay dưới bàn đạp xe hơi vậy. May mà chân tôi chưa đạp xuống đất. Mà làm cách nào ông lại đục được một cái lỗ to và vuông vức như thế? Xe chính phủ hư tôi không tiếc, nhưng tôi chỉ có một cặp giò…
Dĩ nhiên là Trung đã dấu chuyện mình uống rượu say, lái xe lên lể, vừa nhăn nhó vừa cười cầu tài:
-Em lái xe mãi lo nghĩ chuyện đất nước nên bị lạc tay lái, lủi lên cỏ, nào ngờ cán qua một cái trụ sắt, kẹt luôn. Tụi em phải xuống xe, phá chỗ bị kẹt, kéo xe ra rồi đem đi sửa. Nhưng thợ đang làm nửa chừng thì trời sập tối, tụi em phải về, tính mai ra sửa tiếp, đại úy thông cảm… vân vân.
-Mẹ bố, uống rượu say lái xe để xe thủng một lỗ như thế mà còn đem tổ quốc vào được để biện mình cho mình thì tôi chịu thua ông, tôi không còn biết dùng lời lẽ nào để nói chuyện với ông…
Đại úy dừng nói ở đó vì ông không còn lời gì để nói thật. Ông chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cái thằng phi công du côn đang đứng trước mặt mình, nhưng biết là mình không thể làm thế được. Mà đem hắn đi nhốt thì lấy ai mà đi bay thế cho hắn đây, lại phải ký giấy ký tờ, thủ tục nhà binh lẩm cẩm này kia, rắc rối bỏ mẹ. Và chửi hắn thì càng chỉ tốn nước bọt và thì giờ của mình vì hắn có coi ra gì đâu, câu chửi từ tai này liền sang tai kia, miệng lúc nào cũng cười hề hề như chẳng có việc gì xảy ra. Cuối cùng, ngài đại úy chỉ buông được một câu đau khổ:
-Đù mẹ, sao mà tôi chán ông trung uý này quá… Số tôi đen đủi mới gặp ông. Thế thì tôi cấm ông từ này về sau không được lái xe díp nữa, cấm ông không được đi chơi đêm, cấm ông không được … vân vân và vân vân.
Trung uý Trung vung tay chào, chẳng coi những cái cấm của ngài đại úy ra gì cả, miệng còn cười cười rất là tươi tỉnh:
-Xin tuân lệnh đại úy…
Nhìn thấy nụ cười … đểu cáng mất dạy của thằng đàn em, Đại úy Ba điên tiết, hét lên:
-Tuân lệnh cái … con mẹ. Ông đi khuất mắt tôi đi, đừng có chọc cho tôi nổi giận nữa, tôi gọi quân cảnh tới chở ông đi nhốt liền bây giờ…
Nghe nói đi nhốt, Trung liền quay gót bước đi liền. Hắn đi rồi, đại úy Ba còn đứng nhìn theo, chửi đổng cho mọi người nghe:
-Mẹ, trời đất loạn rồi nên phi đoàn bây giờ mới có tụi phi công nhí vô kỹ luật. Đúng là vô kỹ luật chưa từng có trong lịch sử cái phi đoàn này …
Nhưng sáng hôm đó, Trung lại mượn được xe díp của biệt đội lần nữa mới là tài. Trung mượn được, trước hết, vì đại úy Ba tính tình dễ dãi và có tật hay quên. Thứ hai, ông thấy phi công trong biệt đội buồn quá, cho họ đi chơi bớt để đỡ nhìn thấy họ đi bay suốt ngày giữa hòn tên mũi đạn rồi về nhà, chỉ nằm chèo queo, nhớ nhà, nhớ vợ, chẳng có gì để giải buồn… Thêm vào đó, trung uý Trung bay bỗng rất đẹp, ngay cả tướng vùng cũng khen lia lịa.
Nhưng trước khi đi, đại úy Ba vẫn còn ráng vớt vát, ân cần dặn dò, giọng như là năn nỉ:
-Ông đừng có uống nhiều quá nhe, cả biệt đội chỉ có một chiếc xe này để chở anh em đi bay…. Vân vân
Trung nhăn nhó:
-Giữa tháng rồi, tiền đâu mà uống nữa anh Ba. Trong túi chỉ cỏn tiền cho mỗi đứa hai chai bia lớn và một đĩa rựa mận, một đĩa chả chìa. Thuốc lá cũng gần hết rồi, không chừng phải nhịn đây…
Nghe than thở đau đớn như thế thì ai mà chẳng động lòng, Đại úy Ba gật đầu ngay. Thằng nhỏ nói có lý. Cuối tháng mới lãnh lương thì còn thịt bò xào với lại đồ biển này kia, nhưng giữa tháng thì chỉ còn đủ tiền để đi ăn thịt chó.
Quán thịt chó có tên là “Nai Đồng Quê”, nghe đồn rằng, do một người lính địa phương quân làm chủ. Quán nhỏ, chỉ kê độ 10 cái bàn đóng bẳng gỗ thùng đạn, cái lớn cái nhỏ, cái cao cái thấp, chẳng sơn chẳng phết. Có cái lại còn lòi cả đinh ra ngoài.
Pleiku là một thành phố lính cho nên cái gì cũng nghèo hèn, quê kệch và đơn giản. Hình như chủ quán, hoặc vì không có tiền, hoặc vì muốn quán có không khí lính cho nên mới bày biện như thế. Nhưng trong một thành phố chỉ toàn là lính như Pleiku thì người ta rất dễ dãi, chẳng ai màn đến chuyện này. Nhiều khi, ngồi ghế đóng bằng gỗ thùng đạn coi nó còn bụi đời hơn ghế thường…
Nhưng, dù giàu sang hay hèn mọn, lính hay không lính, có hai quy luật rất quan trọng mà thời đó ai cũng phải tuân theo nếu muốn mở quán cà phê. Trước hết, quán phải có một cô hàng thật đẹp, hay hơi… đẹp cũng được, làm thu ngân để cho lính ngắm và tán tỉnh nếu cần. Thứ hai, phải có một dàn máy Akai và cặp loa thật lớn để phát những bản nhạc thời trang lúc đó.
Quán Nai Đồng Quê này có đủ hai điều kiện trên, lại còn có món thịt chó giá phải chăng cho nên luôn luôn có khách. Mỗi lần đi biệt phái Pleiku, Trung ít nhất phải ghé đây ít nhất là vài ba lần, không phải vì ghiền thịt chó mà nghiền những gì đi chung với thịt chó như rượu đế, tiếng chửi thề, tiếng ồn ào của lính…
Cô bán hàng, con gái của ông thượng sĩ chủ quán, tên là Trang, tuổi xuân thì mới lớn, đang còn đi học. Nàng không đẹp lắm, chỉ dễ nhìn, nhưng trong một thế giới toàn là lính này, dễ nhìn thì được coi là tuyệt đẹp rồi. Đặc biệt, cô hàng ngồi trên quầy luôn luôn có một cuốn sách hay truyện để đọc khi rảnh rổi. Sách của nàng thường là sách do lính viết, như cuốn “Dọc Đường Số Một”, hay “Dấu Binh Lửa” của Phan Nhật Nam, “Đời Pháo Thủ” của Nguyên Vũ, vân vân
Thỉnh thoảng, khi không có lớp hoặc hai ngày cuối tuần, cô ra ngồi quán giúp bố. Khỏi cần nói, mỗi khi cô hàng xuất hiện thì quán đông hẳn lên. Quan cũng có mà lính cũng có, ngay cả các cậu học sinh nữa, không hiểu nhờ ai thông báo mà họ tới ngồi đầy quán. Những giây phút quý báu ấy, bàn rượu của những tay ngỗ ngáo nhất của lính cũng bớt tiếng chửi thề đi. Người ta ăn nói với nhau nhẹ nhàng hơn và lịch sự hơn. Nơi mấy bàn cà phê gần quầy tính tiền, nơi bọn học sinh tóc dài đóng đô thì khỏi nói, ai nấy mặt mày tư lự như những chàng thi sĩ đang tìm vần thơ…
Trung thắng xe díp trước cửa tiệm cỡ 11 giờ sáng, khi quán vừa mở cửa không lâu. Cái giấc 11 giờ sáng là lúc mà người ta ăn sáng cũng được mà ăn trưa hoặc … ăn nhậu cũng được.
Trung tắt máy chiếc xe díp, chưa thèm xuống xe vội, quay nhìn Sao hỏi:
-Mày còn bao nhiêu tiền?
-Cỡ 3 ngàn.
-Thuốc lá?
-Còn nửa gói.
-Vậy thôi à?
-Vậy là may rồi đó. Biệt phái đã hơn 10 ngày rồi còn gì, dành dụm lắm mới được như thế.
Trung ngồi im trên xe, trầm ngâm, không nói gì, mặt mày bỗng trở nên táo bón. Trung uý Sao thấy bạn như vậy, liền hỏi:
-Có gì không mày?
Trung lắc đầu:
-Không, chẳng có gì cả. Tao chỉ còn 5 ngàn, đủ tiền ăn sáng nhưng không hiểu tại sao tới đây bây giờ lại đổi ý, chẳng muốn ăn sáng nữa.
Sao nói liền, mặt tươi hẳn lên:
-Tao cũng không đói lắm. Vậy thì tụi mình đi, lái xe dạo phố Pleiku một vòng rồi về.
Trung lắc đầu, mặt mày lại càng trở nên táo bón nặng hơn:
-Đù mẹ nói như mày thì thế giới này làm gì có chiến tranh…
Sao ú ớ, không hiểu bạn mình muốn nói gì. Trung tiếp:
-Tao không muốn ăn sáng mà lại muốn … nhậu thịt chó mới chết mẹ. Đù mẹ tự nhiên nhìn thấy tấm biển “Nai Đồng Quê” với con chó mực trên bảng thì tao thấy hết thèm ăn sáng mà chỉ thèm một đĩa chả chìa và một xị rượu đế… Đù mẹ, sống trên đời không ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có mà ăn…
Sao chẳng lạ gì cái thằng phi công trời đánh này, và tính chàng vốn dễ dãi, quý bạn nên nói ngay:
-Thì mình vào nhậu thịt chó, có gì phải nhăn nhó vậy.
-Chỉ sợ không đủ tiền.
Sao nhíu mày tính toán một lúc rồi nói:
-5 ngàn của mày cộng thêm 3 ngàn của tao là 8 ngàn, bia chỉ có một ngàn một chai. Tao không thích uống bia và cũng chẳng ăn thịt chó, mọi thứ để nhường hết cho mày. Mày uống cỡ 2 chai bia là 2 ngàn, 5 ngàn thì vừa đủ cho 2 đĩa thịt chó. Vậy là còn dư cỡ một ngàn đồng…
Trung nhìn bạn, lắc đầu:
-Nói như mày thì thế giới càng có chiến tranh nặng. Cỡ tao mà làm sao uống 2 chai bia được? Hai chai thì chưa đủ để… mắc đái, nói gì đến say.
Sao tròn mắt:
-Ừ nhỉ, tao quên mất mày là tổ bợm rượu. Thế thì mày tính uống mấy chai?
Trung lắc đầu buông một câu xanh dờn:
-Mẹ kiếp, đã mượn được xe díp của đại úy Ba ra đây mà không uống cỡ chục chai thì tao nhất định không phải là đại trượng phu, không xứng danh Nam tử. Đù mẹ, chết sướng hơn…
Sao hốt hoảng như bị ai nhét vào đít một cục than:
-Con lạy ông, không có tiền mà đòi chơi sang, ông muốn đi tù chắc?
Trung tỉnh bơ:
-Thế mới có chuyện mà nói, thế mới có chiến tranh…
Sao chưa kịp nói gì thì Trung đã tiếp:
-Nhưng tao đã có cách rồi.
-Cách gì, mày tính đi ăn quịt hả. Tao xin lỗi, nếu mày tính như thế thì lái xe chở tao đi về liền, giòng họ nhà tao mấy đời chưa hề ăn cắp hay ăn quịt của ai một đồng. Tao không muốn bị rắc rối với pháp luật…
Trung thò tay lột cái đồng hồ Seiko của mình ra đưa cho Sao coi:
-Cái đồng hồ này cũng cẩm được ít nhất từ 3 tới 5 ngàn.
Sao vẫn lắc đầu:
-Cũng không đủ,
Trung cười, chỉ tay vào cái đồng hồ của Sao đang đeo, miệng cười cười:
-Seiko của tao cộng với cái đồng hồ của mày thì đủ tiền cho buổi nhậu.
Sao khựng người lại, ú ớ:
-Ai bảo là tao sẽ cầm đồng hồ của tao cho mày uống rượu? Mày có điên không?
-Không điên, nhưng tụi mình đâu có cần đồng hồ. Đồng hồ, đối với phi công là một thứ … xa xí phẩm. Này nhé, trên tàu bay đã có một cái đồng hồ, trong biệt đội cũng có treo một cái trong phòng hành quân, phi đoàn còn có mấy cái, treo đầy tường… Không cần có đồng hồ đeo tay mình cũng vẫn biết được giờ giấc mà…
-Lý luận như mày thì tao cũng xin chịu thua. Nhưng tao không muốn cẩm đồng hồ cho ai cả. Lỡ vợ tao hỏi thì sao?
Trung cười:
-Mày nói đi biệt phái Pleiku tắm suối, để trên một hòn đá, gặp em Thượng kia đang tắm có cặp vú đẹp quá, để ý theo dõi nên bị nước cuốn trôi mất rồi. Một tình cảnh rất là có lý, rất là lính, giống như trong … bài hát “Tình Thư Của Lính” vậy. Mày có thể phịa thêm là tại cái đồng hồ khỉ gió đó, mày nhảy xuống nước tìm nó mà xém tí nữa bị chết đuối toi mạng. Bảo đảm, vợ mày nghe như thế sẽ khóc và tha thứ cho chồng, có khi còn yêu thương chiều chuộng mày hơn xưa nữa…
-Con lạy ông, ông nghĩ đàn bà ai cũng dễ nghe như thế sao? Đàn bà Thượng bây giờ văn mình rồi, đâu còn đi tắm suối để vú cho thiên hạ coi nữa. Hơn nữa, vợ tao đáo để lắm, không dễ nghe như mày nói.
-Mày là lính, đi biệt phái xa nhà, nói thế nào mà chẳng được?
-Thế hôm nào chuộc lại đồng hồ được thì nói sao đây?
-Nói nhờ một em bé người Thượng nhặt được, đưa lại. Mày có thể phịa thêm là…
Sao lắc đầu:
-Con lạy ông, xin ông đừng nói nữa. Nhưng bây giờ ở cái thành phố xa lạ này, ai dám cẩm đồng hồ cho tụi mình?
Trung cười hề hề, móc bóp ra một tấm cạc visit nhỏ, đen đúa và bẩn thỉu:
-Chuyện nhỏ bạn ta ơi. Mày quên rằng tao là chuyên viên thượng đẳng việc cầm đồ để ăn nhậu. Đây là tiệm cẩm đồ của anh Bảy, cũng không xa đây lắm, địa chỉ đây. Tao quen anh Bảy, cựu lính Biệt Động Quân, nói mày là bạn của tao thì chả cẩm liền. Ráng đòi hai cái cho được chừng 15 xấp thì càng tốt…
Sao cầm lấy tấm cạc visit, không biết phải phản ứng như thế nào, ngắm ngía rồi đút vào túi, lắc đầu ngán ngẩm. Kể từ giây phút này, con xin giao phó mọi chuyện cho Trời đất…
Khuôn mặt Trung bây giờ đã hết táo bón, mở miệng cười hì hì:
-Lát nữa, khi gần tính tiền, mày lái xe đi cầm đồ, còn bây giờ thì tụi mình có quyền vào ăn nhậu mà chẳng sợ gì cả. Mẹ kiếp, đời người mấy khi lại được vui như thế này?
Rồi Trung sửa lại áo bay, thắt lại khăn quàng cổ, miệng âm ỉ ca: “Tình yêu bay bướm là tình, tình yêu phi công…”
Từ phía ngoài, chỉ cần một cái liếc mắt là Trung đã nhìn thấy cô hàng ở bên trong và nhận ra luôn rằng hôm nay là ngày thứ Bảy. Cô Trang chỉ có mặt ban ngày vào những ngày cuối tuần. Dân Không Quân bay bổng chẳng theo ngày thứ nên đã từ lâu chàng chẳng còn nhận ra sự khác biệt giữa thứ Bảy Chủ Nhật hay ngày thường nữa.
Mới nhìn qua thì Trung nhận ra ngay con bé Trang, nhưng nhìn kỹ hơn thì trong quầy không phải chỉ có mình nó mà còn có thêm một người nữa. Một cái áo len xanh và một áo trắng ngồi sát nhau sau quầy tính tiền. Hai mái tóc thề và hai khuôn mặt với nước da trắng phau, nhất định phải là rất đẹp…
Dù tới đây đã nhiều lần, và Trung chẳng bao giờ để ý đến Trang, chỉ coi như một đứa em, nhưng hôm nay, nhìn thấy hai bóng hồng thì lòng chàng bỗng cảm thấy vui lên. Đĩa rựa mận và chả chìa hôm nay phải nhất định là khoái khẩu.
Như đã nói, quán Nai Đồng Quê tuy không lớn lắm, với chừng chục cái bàn, nhưng chủ nhân biết cách trang hoàng sắp xếp. Những cái bàn ngoài cùng, xa quầy tính tiền là bàn của dân nhậu thịt chó, thấp lè tè. Ở đây, những tiếng chửi thề văng tục ít khi vào tới bên trong được. Càng vào trong, càng gần quầy hàng là bàn của dân uống cà phê, bàn ghế cao hơn. Thường thường, ở những nơi khác, chẳng ai vào quán thịt chó để uống cà phê bao giờ, nhưng đây là Pleiku, thành phố lính, mọi chuyện lạ đời hay ngược đời đều luôn luôn xảy ra.
Trung bước vào trước, Sao đi sau, tay thủ một cuốn sách như thường lệ…
Quán nhậu đã đông được hơn một nửa. Đông nhất, tuốt phía trong, là bọn học sinh tóc dài, ngổi kín 4, 5 cái bàn gần cô thu ngân. Trung biết bọn nhóc này, tuy chưa đến tuổi đi lính nhưng chúng đều là con cháu của lính, hoặc có bà con với lính. Được cái vì có giây dưa rể má với lính cho nên mọi người dễ cảm thông và quý mến nhau. Chàng coi chúng như em út và ngược lại, chúng cũng tỏ vẻ quý trọng chàng, một phi công của QLVNCH. Trung quen thân với vài đứa và thấy chúng rất dễ thương, muốn tìm hiểu về Không Quân, về lính, để chuẩn bị cho những ngày sắp tới, có thể phải mặc đồ lính như mọi người trai trẻ thời đó.
Hai ông phi công ngồi xuống một cái bàn gần phía ngoài. Trung thẩy gói thuốc lá Capstan lên bàn như thường lệ. Sao thẩy cuốn truyện “Bố Già” của Ngọc Thứ Lang gần gói thuốc…
Một tà áo trắng xuất hiện, rất là tha thướt, nhẹ nhàng hỏi với một nụ cười:
-Dạ thưa hai trung uý dùng gì ạ?
Hai người đưa mắt lên nhìn người hỏi. Cô gái có vẻ lớn tuổi hơn Trang, mặt mũi đoan trang, hiền hậu và cặp mắt rất tha thướt. Sao vẫn tỉnh bơ, lịch sự cúi nhẹ đầu chào cô hàng nhưng Trung thì lại… ú ớ, quên mẹ nó mất cô ta hỏi gì mà lại mở miệng cười liền:
-Cô là gì với Trang mà lại lạc loài tới đây?
Cô hàng nhún vai, cười nhẹ:
-Chẳng là gì mà cũng chẳng lạc loài đâu. Thưa trung uý, tôi đang thất nghiệp.
-Ôi, tôi xin lỗi, chỉ nói đùa thôi mà, cô đừng giận nhé…
-Dạ tôi chẳng dám, thưa trung uý.
-Cô có thể bỏ giùm cái tiếng trung uý đi coi có được không. Gọi anh và em nghe nó có vẻ văn minh và tình tứ hơn.
Cô hàng lại cười:
-Dạ, nếu trung uý cho phép. Nhưng gọi anh và em thì cũng không có văn minh hơn đâu, thưa ông. Còn chuyện tình tứ thì tôi càng không dám…
Trung cười hề hề, cảm thấy khoái cô hàng:
-Tôi tên Trung, còn bạn tôi đây, tên là Sao, thiên hạ gọi là Sao thầy đồ. Tối ngày chỉ ham đọc sách…
Sao gật nhẹ đầu chào cô hàng, không nói gì. Cô hàng nói:
-Hân hạnh được gặp hai ông. Còn tôi, tôi tên Phượng.
Trung vỗ tay xuống bàn một phát, gật gù cái đầu:
-Biết ngay mà, tôi biết thế nào cô cũng có một cái tên như thế?
Cả Phượng và Sao cùng ngạc nhiên. Phượng hỏi:
-Thưa ông, sao thế ạ?
Trung kẹp một điếu thuốc lá vào môi, thò tay vào cái túi áo bay tìm hộp quẹt:
-Dễ lắm. Những người đàn bà đẹp luôn luôn mang tên một loài hoa. Một loài hoa như là Phượng, Lan, Hồng, vân vân. Cô đẹp như thế thì mang tên Phượng là phải rồi…
Cả Phượng lẫn Sao đều bật lên cười. Phượng đỏ mặt:
-Tôi không dám. Ông đang tán tỉnh tôi đấy phỏng?
Trung trả lời tỉnh bơ:
-Tán tỉnh là danh từ của bọn xi-vin, lính tráng như chúng tôi thì cô phải dùng chữ … dê cô mới đúng là điệu nhà binh. Quân đội không có chuyện tán tỉnh cô Phượng à, chỉ có dê mà thôi.
Phượng lắc đầu:
-Tôi xin ông. Ông… ông bạo quá…
Lúc ấy Sao mới chen vào:
-Thằng này xưa nay luôn luôn là như vậy, nó nói bậy, mong cô đừng chấp.
Trung móc ra cái Zippo, bật lửa mồi thuốc:
-Như thế thiên hạ mới có chiến tranh…
Phượng hỏi:
-Thưa ông, tôi không hiểu.
-Người ta thường sợ nói sự thật, nhưng tôi lại thích nói sự thật. Vì thế, mới có chiến tranh…
Phượng cười nhẹ rồi hỏi:
-Tôi có thể đồng ý với ông. Nhưng ông cho tôi hỏi, ông biết tôi là hạng người gì mà dám … dám dê tôi?
Trung cười:
-Nói thế là Phượng không hiểu bọn lính tráng chúng tôi. Đang cô đơn mà gặp được một người như cô thì ai lại không dám, dám mạnh đi chứ. Nhưng vấn đề là có dê được hay không mới là chuyện đáng nói. Phượng nghĩ tôi có thể … dê được Phượng không?
Phượng đỏ mặt, quay đi dấu một nụ cười. Sao chen vào:
-Thôi, mày nham nhở vừa chứ, đừng làm mất mặt Không Quân. Có mất dạy mười phương thì vẫn để dành một phương để còn đi hỏi vợ chứ. Thôi, gọi thức ăn đi, để cho cô Phượng còn đi lo công v iệc. Tiền không có bao nhiêu mà cứ hành hạ người ta mãi như thế…
-Không sao đâu các anh…
Nhưng Trung nói:
-Phượng cho tôi bắt đầu bằng một đĩa chả chìa và một chai bia lớn. Đừng quên hành tỏi, mắm tôm. Sau đó, tôi sẽ gọi thêm.
Sao tiếp:
-Còn tôi, tôi chỉ xin một tô hủ tiếu và một ly cà phê đen không đường.
Phượng có vẻ như tiếc nuối cuộc nói chuyện:
-Vâng, một đĩa chả chìa và một chai bia lớn, một tô hủ tiếu, cộng một ly cà phê đen không đường.
Rồi nàng nhìn cuốn truyện “Bố Già” để trên bàn, mắt sáng lên, hỏi Sao một cách thèm thuồng:
-Truyện này mới xuất bản, nghe nói hay lắm…
Sao trả lời:
-Ngọc Thứ Lang dịch truyện nào cũng hay cả. Nhưng mà bắn giết nhiều quá, không hợp với tôi.
-Truyện về những gia đình mafia bên Mỹ mà. Không ngờ xã hội Hoa Kỳ lại ghê gớm như thế…
-Cô thích đọc sách?
-Vâng ạ. Em là đàn bà nhưng lại mê truyện kiếm hiệp, truyện đàn ông. Suýt thi trợt mấy lần cũng vì mê truyện…
Sao cầm cuốn sách lên đưa cho Phượng:
-Thế thì cho cô mượn đấy, tôi đọc gần xong rồi, chỉ còn vài trang chót.
Phượng lắc đầu:
-Thưa, tôi đâu dám như thế.
-Không, tôi nói thật. Tôi còn mấy cuốn ở nhà. Cầm lấy mà đọc, tháng sau đi biệt phái ở đây nữa, tôi sẽ trở lại lấy sách.
Từ chối không được, Phượng liền cầm lấy sách, kẹp ngay vào nách, có vẻ thích lắm:
-Phượng xin cám ơn anh. Giờ thì Phượng xin phép vào nhà bếp. Sẽ nói đầu bếp làm một tô hủ tiếu thật ngon cho anh.
Phượng vừa quay đi thì Sao lại rút trong túi áo bay ở dưới chân ra một cuốn sách khác để lên bàn. Trung nhận ra cuốn “Dọc Đường Số Một” của nhà văn quân đội nổi tiếng Phan Nhật Nam.
Trung nói:
-Tao đọc cuốn này rồi. Hay lắm. Mày chưa đọc?
-Đọc từ lâu rồi, đem theo sơ cua để đọc lại. Cuốn “Dấu Binh Lửa” cũng hay lắm. Đúng tâm trạng của một người lính. Như mày, như tao.
-Tao đọc ông Phan Nhật Nam này ngày tao chưa đi lính. Văn chương của dân võ bị đi lính nhảy dù có khác. Cha này làm tao mê đời lính. Hồi đó, chưa bị VC bắn, chưa biết c… gì, chưa hề thấy quan tài nên không biết nhỏ lệ. Đù mẹ phải bay đánh giặc, phải nghe đạn phòng không chúng nó bắn vào mặt mình thì mới cảm nhận được những lời văn thống thiết như thế…
Sao châm lửa một điếu thuốc:
-Văn chương của những người dấn thân cho tổ quốc luôn luôn có một cái gì khác hơn văn chương thường…
-Nguyên Vũ viết cũng hay nhưng không đậm đà bằng Phan Nhật Nam.
Bỗng nhiên, có một Nam tử tóc dài từ bên trong xuất hiện, tay cũng cầm một cuốn sách. Trung quay nhìn, một nụ cười xuất hiện liền trên khuôn mặt chàng phi công:
-Ê, Bảo đấy hả?
-Vâng thưa anh, Bảo đây.
Trung chỉ cái ghế trống:
-Ngồi xuống đây chơi. Dám uống rượu không?
-Thưa anh, mới có 11 giờ sáng.
Trung nhăn mặt lại:
-Hỏng, như thế thì hỏng.
-Sao thế anh?
-Em nói em muốn làm phi công phải không?
-Thưa anh đúng thế.
-Phi công thì lúc nào cũng phải uống rượu được cả. Sáng sớm chưa ăn uống gì thì uống bia. Từ từ, uống rượu sau, rồi còn phải biết nhậu nữa.
Sao can thiệp liền:
-Cho tao xin. Nó mới lớn chưa biết gì, sao mày dạy dỗ như thế?
Thằng nhóc không biết trả lời sao, kéo ghế ngồi xuống, gật đầu chào Sao. Sao hỏi:
-Em đọc gì thế?
-Thưa anh, “Mắt Tím” của Lệ Hằng.
Lệ Hằng là một nhà văn đang lên thời đó, chuyên môn viết chuyện tình cảm… trái chiều của mấy ông cha cố bà sơ. Thế mà đắc khách đáo để, chẳng ai hiểu vì sao.
-Cho anh xem tí nhá.
-Vâng thưa anh.
Sao lật xem trang bìa sau, có đoạn trích như sau: “Làm sao người ta có thể sống được nếu cuộc đời chỉ toàn là những bổn phận, những quy luật và những con số…” Trích lời của linh mục nói với người tình. Sao gật gù cái đầu, tư lự suy nghĩ.
Trung giật lấy cuốn sách, xem sơ qua, lắc đầu rồi trả lại:
-Mẹ, toàn những chuyện bố láo. Sách mướn hả?
-Vâng, chờ cả tháng mới mướn được đấy anh.
-Có hay không?
-Rất là lãng mạng. Cô học trò lại đi mê ông cha.
-Nhưng mà Cha có mê lại không?
-Dĩ nhiên, tình yêu hai chiều mà.
-Thế thì hai người có … làm tình với nhau không?
Bảo lắc đầu:
-Tác giả không nói, nên em không biết.
-Mẹ kiếp, yêu nhau mà không … chơi nhau thì yêu làm cái đếch gì. Chỉ cần lột áo dòng ra, 15 phút là lên… thiên đàng ngay…
-Ai mà dám viết bạo như thế, kiểm duyệt đục bỏ ngay.
-Thế thì viết làm cái quái gì.
Sao chen vào:
-Dân bạt mạng như mày, biết gì về văn chương mà dám phê bình. Cứ như mày nói thì coi báo Playboy hay xem xi nê sướng hơn…
Trung cười hì hì:
-Dĩ nhiên rồi, tao chỉ thích đọc Playboy. Mày dắt đào hay đĩ về phòng, cả hai cùng trùm mền lại đọc Playboy chung rồi làm tình sướng lắm…
Sao quát lên:
-Mày cho tao can, đây là chỗ quán xá, thiên hạ nghe được thì kỳ lắm, người ta sẽ bảo Không Quân mình là phường dâm tặc thô bỉ.
-Kỳ… cái con mẹ. Tao lại thích dâm tặc và thô bỉ. Mà hỏi thật mày, mày coi có thấy thằng Không Quân nào mà mặt mũi không dâm tặc không? Thằng nào cũng râu ria xồm xoàng, nhìn thấy đàn bà con gái thì mắt sáng lên như mèo thấy mở. Mẹ kiếp, sống mà không ăn-gioi, mai mốt chết rồi mới thấy tiếc.
Mọi người im bặt khi Phượng mang cà phê và bia ra. Trung bảo:
-Em cho anh thêm một chai bia nữa.
Bảo nói ngay:
-Thưa, em chỉ xin một cốc nhỏ thôi ạ.
-Đừng lo, em uống không hết để đó cho anh…
Trung nói như thế và cũng mong vậy, bởi vì nếu thằng nhóc uống nhiều quá thì tiền đâu mà trả…
Trung khui bia, rót ra hai cái ly, rồi nâng ly, làm cạn sạch, xong lại khà ra một phát thật to:
-Đù mẹ đã quá.
Bảo cũng nâng ly, nhưng chỉ nhăn mặt làm một hớp nhỏ. Sao bắt chuyện:
-Em đang còn đi học hả.
-Vâng, em học đệ nhất B Trung Học Tổng Hợp Pleiku.
Máu nhà giáo trong người Sao nổi lên:
-Coi chừng, chương trình đệ nhất nặng lắm đấy nhé.
-Vâng, anh nói đúng. Chúng em học ngày học đêm mà vẫn không bắt kịp.
-Có tính vào đại học không?
-Không, thưa anh. Em tính thi vào Võ Bị hoặc vào Không Quân.
Sao tư lự nhìn ra ngoài cửa như nhớ tiếc khung trời cũ của những sân trường, những lớp học, bảng đen, cục phấn.
Từ bên trong, bỗng vẳng lên tiếng nhạc của cái máy Akai. Hình như, cả nước Việt Nam bây giờ, chắc có lẽ đã quen với tiếng súng tiếng đạn cho nên tai người nào cũng hơi bị điếc, tiếng nhạc mở ra còn to hơn cả tiếng gầm của đại pháo. Tiếng nhạc lớn quá, đập vào tai mọi người, ai nấy đều giật mình. Tệ hơn, cái giọng hát lại là của con mẹ Khánh Ly, quát gầm lên: “Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm…”
Trung nhăn mặt lại, nói vào trong:
-Cô Phượng, cô Trang ơi, đổi nhạc đi, và mở nhỏ lại…
Phượng hỏi lớn từ phía bên trong, mọi người đều nghe:
-Thế anh muốn nghe nhạc gì?
Trung cũng trả lời lớn tiếng:
-Nhạc gì cũng được, miễn là khỏi phải nghe thằng phản chiến Trịnh Công Sơn. Lính và dân chết hàng ngàn người mỗi ngày tại bọn CS xâm lược mà nó cứ oang oang là “Nội Chiến”. Tôi đang vui không muốn … chửi thề…
Tiếng nhạc tắt liền lập tức. Nhiều tiếng ồn ào nổi lên ủng hộ những gì Trung vừa nói. Nhưng Sao lại nói:
-Mày không muốn nghe thì để người khác nghe, làm gì mà phải la lối om xòm quá vậy?
-Nói như mày thì thế giới này làm gì có chiến tranh? Mẹ kiếp, cái gì ông không thích thì ông chửi, thằng nào thích thì thì thích, không thích thì xin cút xéo.
-Con lạy ông. Hèn gì mỗi lần mày đi nhậu thì thường có oánh lộn tùm lum. Tao nói trước, nếu tí nữa thiên hạ xúm vào oánh mày, tao còn xúi cho chúng nó đánh mạnh thêm.
-Mẹ, thằng nào muốn chết thì cứ xông vào đây. Còn cây 38 đây để làm gì.
-Thôi, thôi, cho tao xin. Chúng mình tới đây để nhậu, không phải để kiếm chuyện.
-Tao đây chẳng muốn kiếm chuyện với ai cả, nhưng thằng nào muốn chuyện thì tao cho liền.
-Con lạy bố, mày câm đi có được không. Đừng có làm phiền tao quá, tao bỏ về bây giờ đây.
Nghe như thế thì Trung đổi giọng ngay:
-Ok, Ok, con cũng lạy bố, bố đừng có phá đám…
Nhạc lại nổi lên. Ngạc nhiên thay, lại là tiếng gầm rú của chiếc A1 Skyraider rồi tiếng dạo đàn mà ai cũng biết là bắt đầu cho bản “Truyết Trắng”.
Bản này chính tay Phượng thay băng, quay đến bản nhạc rồi mở lên để làm vui lòng hai ông phi công. Từ ngoài nhìn vào, Trung nhận ra Phượng cũng đang nhìn mình. Trung cười, đưa một ngón tay lên trời. Phượng cũng cười đáp lễ. Một lúc sau, nàng bước ra, tới gần bạn nhậu.
Trung nói ngay:
-Cám ơn cô Phượng đã cho chúng tôi nghe bản Tuyết trắng.
-Không có chi anh. Phượng rất thích nghe bản này, nên mở cho các anh nghe luôn. Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh thật là tuyệt…
Sao tiếp lời bạn, khoe:
-Bản này ông ta làm trên một chuyến bay từ Pleiku về Nha Trang trên một chiếc Cessna của phi đoàn tôi, 114. Hôm ấy đường bay bị mây phủ mờ. Bay trên một tiếng đồng hồ trên mây trắng, ông lấy giấy bút ra ghi ghi chép chép rồi đáp xuống phi trường, vào câu lạc bộ, hát cho anh em phi công nghe ngay…
Phượng tròn mắt:
-Phượng không ngờ, thật là tuyệt diệu, nếu anh không nói thì Phượng đâu biết…
Bỗng có một chiếc xe díp nhà binh dừng lại trước quán, đậu sát chiếc xe của Không Quân. Bước xuống xe đầu tiên là một người lính, sau đó là hai ông quan của sư đoàn 23 bộ binh, mang lon đại úy đen thùi trên cổ áo và dây ba chạc cùng súng ống đầy người. Các quan bộ binh cỡi “phụ tùng” quẳng lên xe, dặn dò gì đó với người lính rồi lửng thửng bước vào.
Mọi người trong quán nhìn ra. Coi họ thấy oai hùng quá, đúng là dân bộ binh tác chiến, dầy dạn gió sương và lửa đạn.
Bỗng Trung quay sang Sao, reo nhỏ lên:
-Đù mẹ, khỏe rổi, tụi mình khỏi cần phải cầm đồng hồ…
Sao chưa kịp nói gì thì Trung tiếp:
-Cha đại úy trên xe mới bước xuống là bạn học tao, tên là An. Cách đây 3 tháng, tao bay cho nó ở trận giải tỏa Chu Pao, đánh cho nó mấy phi tuần, tụi nó chiếm được Chu-Pao, hẹn gặp nhau dưới đất mà chưa bao giờ gặp. Bây giờ tao phải đòi nợ. Tụi bộ binh luôn luôn khá hơn bọn mình…
Bộ mặt trung uý Sao liền sáng lên. Không sáng sao được khi không phải mất cái đồng hồ Omega quý giá không biết bao giờ mới lấy lại được.
Từ phía bên ngoài, đại úy An cũng nhận ra Trung. Thế là sau màn bắt tay bắt chân vớ vẩn, bàn rượu bắt đầu thay đổi. Thằng Bảo xin phép rút lui. Rượu, bia và thịt chó từ từ cũng được sắp đầy bàn, âm thanh cũng từ từ ồn hơn, tiếng chửi thề cũng nhiều hơn, lớn hơn. Chuyện này dễ hiểu.
Chừng tiếng đồng hồ sau thì ngoại trừ Sao, còn ai nấy, dù lính bộ binh hay lính Không Quân thì cũng như đang bay trên mây cả. Chuyện xưa trường cũ nổ lên như pháo rang. Đến một lúc, Trung hỏi:
-Mày lang thang đâu mà về đây?
-Tao nắm tiểu đoàn trưởng đã mấy tháng, giờ mới về đây điều chỉnh vài thủ tục giấy tờ.
Trung quát lên:
-Đù mẹ, cỡ như mày mà người ta cũng cho làm tiểu đoàn trưởng? Quân đội chắc hết người rồi.
An cười nhẹ, nhún vai khề khà:
-Thì cũng như mày mà người ta cho lái tàu bay thôi.
Mọi người cùng cười…
Những người lính trên trời và dưới đất gặp nhau trong một đất nước ngập tràn binh lửa, ai cũng tưởng họ sẽ khui chuyện đánh đấm, chuyện bom rơi máu đổ mà họ đang sống từng ngày, từng giờ ra để bàn luận. Nhưng không. Chẳng ai đề cập đến những chuyện này. Họ chỉ nói chuyện ngày xưa còn đi học, chuyện những ngôi trường cũ và những kỹ niệm buồn vui tuổi học trò, như chuyện ông giáo sư này khó tính, con nhỏ kia kênh kiệu vân vân. Tuyệt nhiên, không hề có chút chiến tranh, chút máu nào cả dù rằng áo quần của họ đã nhiều lần đẫm máu của cả quân thù lẫn máu anh em đồng đội. Rồi câu chuyện đi dần sang văn chương, rồi đến Kinh Dịch và Tử Vi Tướng Số. Hình như, họ muốn thoát ly ra khỏi cái thế giới chiến tranh đầy máu lửa mà họ đang bị bao vây. Thoát được hay không, chỉ có trời biết. Nhưng trong những giây phút anh em tương phùng quý báu này, họ thật sự chỉ muốn thoát ly, muốn đi xa, xa thật xa khỏi cái cõi trời âm u bập bùng lửa đạn này. Nghĩ cũng tội nghiệp cho những con người Việt Nam trẻ tuổi này.
Khoảng vài tháng sau đó, một buổi sáng mà thời tiết rất âm u, Trung và Sao ra quay máy một chiếc L-19 ở biệt đội Pleiku. Hai người đã dậy từ lúc 6 giờ sáng để chuẩn bị cho phi vụ này vì ngay từ tối qua, tin tức dồn dập đưa về là 2 tiểu đoàn của trung đoàn 45 bộ binh vừa bị đụng nặng lắm ở phía Bắc Kontum. Nhưng thời tiết xấu quá, mãi đến 9 giờ họ mới ôm được nón bay và dù ra phi cơ được.
Tuy bầu trời vẫn còn phủ nhiều mây, và cứ như bình thường thì Trung đã chẳng cất cánh. Nhưng tình hình nặng lắm, nếu không có L-19 lên để hướng dẫn khu trục, quân ta sẽ bị ta-pi. Vừa quay máy xong, lấy hết được tin tức chiến sự thì mây từ đâu không biết cứ ùn ùn kéo về, làm như muốn phủ kín phi trường Cù Hanh Pleiku. Càng lúc, triễn vọng cất cánh càng ít đi.
Tàu bay vẫn còn nằm trong ụ, người cơ khí dưới đất đang nhìn Trung chờ dấu hiệu rút chèn bánh. Nhưng Trung còn lưỡng lự, chưa thèm ra dấu. Rồi chàng cắt ga chiếc tàu bay xuống 700 vòng phút, đạp mạnh thắng, ngửa mặt nhìn lên trời, lo lắng nói với Sao qua Intercom:
-Trời xấu quá, không biết có đục thủng nổi mấy đám mây Stratus này mà tới vùng hành quân không? Mày nghĩ sao?
Khí tượng thế giới chia mây ra làm 9 loại, từ nhỏ nhất, bay cao nhất và đẹp nhất là Cirrus cho đến loại chết người nhất là Cumilonimbus, tất cả mọi phi công đều được dạy dỗ kỹ và phải thuộc lòng. Không thuộc thì… dễ chết hơn, bởi trong những đám Cumilonimbus khủng khiếp, nhiều khi còn có cả điện mấy triệu Volt và có cả… nước đá. Tàu bay và điện cao thế hay nước đá gặp nhau thì nhất định là không có tốt cho sức khỏe của nhân viên phi hành…
Sao đang bận rộn liên lạc với bộ binh nên trả lời vắn tắt:
-Tao không có thì giờ liên lạc với khí tượng, nhưng quân đoàn cho biết đã mất liên lạc với con cái. Họ cần mình có mặt gấp. Chỉ cần cho con cái nghe được tiếng tàu bay thôi cũng được… Mình phải lên gấp.
Trung nghiến răng lại, đưa hai tay lên làm dấu cho người cơ khí rút chèn bánh:
-Thế thì mình cất cánh…
Chàng đổi sang tần số đài kiểm soát Pleiku:
-Pleiku đây Mustang Alpha, xin ra phi đạo cất cánh một L-19 bạn…
- Mustang Alpha, đây đài kiểm soát Pleiku. Thời tiết phi trường mây overcast 4000 bộ, cao đến 6000 bộ, broken ở 7000 bộ… Gió Đông Bắc 3 dặm, áp xuất phi trường 30.01…
Ông đài kiểm soát bô bô vài câu về mây về gió theo đúng thủ tục rồi kết luận:
-Bạn ra cất cánh phi đạo XX, gọi lại khi sẵn sàng.
Giống như Trung, nhiều chiếc phi cơ khác trong phi trường cũng bắt đầu nhộn nhịp quay máy chuẩn bị ào ra phi đạo…
Trung mớm nhẹ tay ga cho chiếc phi cơ nhẹ nhàng bò ra khỏi bãi đậu, đạp nhẹ thắng phải cho tàu bay từ từ quay đầu. Tiếng gọi của Sao từ phía sau vẫn tiếp tục nhưng chẳng hề nghe tiếng trả lời. Chàng lắc đầu mấy cái. Mẹ, chưa cất cánh mà đã biết ngay là đã có chuyện không ổn rồi. Trung không dám nghĩ đến hai chữ mà chàng biết có thể đang xảy ra, “Tan hàng”.
Thử máy và cho rút chốt rocket xong, Trung xin phép cất cánh.
-Mustang Alpha, clear for take off. Cẩn thận, phía bắc phi trường có 3 chiếc làm vòng bay thấp chuẩn bị đáp…
Tàu bay vừa hỏng mặt đất chưa được bao lâu, vào cánh cản xong thì Trung đã đâm vào mây. Mới đầu thì từng cụm nhỏ nhưng càng lúc thì càng lớn dần. Chàng cảm thấy tàu bay rung nhẹ lên từng khúc khi đụng mây. Trung bung một tiếng chửi thề. Mẹ kiếp, như thế là có chiến tranh rồi. Chàng biết những nguy hiểm đang chờ đợi mình. Pleiku là một vùng rửng núi hiểm độc, thời tiết vào những tháng này lại thay đổi bất thường. Chuyện rớt phi cơ hay tai nạn là một chuyện xảy ra thường ngày. Chàng có 2 lựa chọn. Một là bay trên mây, nhưng như thế thì rất khó nhận ra mục tiêu để làm việc. Hai là bay dưới mây nhưng lại sợ cái khác: Phòng không địch. Và tệ hơn, có thể bị bít đường nếu gặp phải mây xuống quá, bị núi che phủ.
Trung có quyết định liền. Chàng liền cắt ga, chúi mũi tàu bay xuống và quẹo gắt, nói với Sao:
-Phải bay dưới trần mây rồi.
-Trên dưới cũng được, để tao yên để tao còn liên lạc với bộ binh.
Trung đảo một vòng và nhìn thấy con quốc lộ dẫn đến Kontum, liền quẹo tàu tới. Chàng giữ tàu bay chỉ gần dưới chân mây chừng vài trăm bộ, đi theo con quốc lộ. Con quốc lộ này sẽ dẫn chàng tới KonTum, và từ đó, chàng sẽ kiếm đường tới vùng làm việc…
Bay chừng vài phút thì chàng nhận ra mây càng ngày càng thấp dần, tàu bay cứ xuống thấp mãi. Chẳng bao lâu, bánh máy bay sẽ chạm mặt đường nhựa. Khốn nạn thật.
Cứ như bình thường thì Trung đã quay tàu về đáp rồi, nhưng chuyến bay này không phải là một chuyến bay bình thường. Quân đoàn đã dặn dò: “Chỉ cần cho con cái nghe tiếng tàu bay thôi cũng được…”
Sao vẫn tiếp tục bận rộn vô tuyến, không nói năng gì. Tàu bay tiếp tục xuống thấp và đến một lúc nào đó, khoảng vài chục dặm trước một ngọn núi, chàng phải tống hết ga, nghiêng trái kéo tàu lên, làm một cái Spiral.
Tàu lại vào mây, chẳng còn trời, chẳng còn đất, chung quanh chỉ trắng xóa một vùng. Tiếng mây và gió đập vào thân tàu nghe rung rinh từng khúc. Trung lật vội tấm bản đổ kẹp ở đùi mình, ráng ghi nhận điểm đứng, theo dõi từng độ cao của những hòn núi gần đó. Mình đang còn an toàn…
Tàu lên đến 6 rồi 7 rồi 8 ngàn bộ, một độ cao an toàn để chàng có thể tới mục tiêu mà không sợ đụng núi. Chung quanh vẫn còn mây trắng xóa nhưng Trung không muốn cho bay cao hơn. Theo sự tính toán của Trung, khoảng 15 phút nữa chàng sẽ đến mục tiêu…
Trung mở tần số của ALO KonTum, gọi sĩ quan liên lạc điều không:
-Mustang Alpha 01 đây bạn, đang tiến tới vùng, thời tiết KonTum như thế nào bạn?
-Thời tiết xấu, tôi đã đuổi mấy phi tuần của Tây từ Hàng Không Mẫu Hạm về rôi. Mây overcast trắng xóa bầu trời.
-Bạn chạy ra ngoài xem thử có cái lỗ nào không bạn?
-Negative… Bạn có chun xuống cũng không làm ăn gì được.
-Tôi đang ở trên mây, bạn có nghe tiếng tôi không?
-Chờ chút coi…
Một lúc sau:
-Có nghe tiếng phi cơ, nhưng nhỏ lắm…
-Vậy là tốt rồi, tôi ráng tới mục tiêu nhưng chắc không làm gì được. Cám ơn bạn.
Sao vẫn tiếp tục gọi cho quân bạn dưới đất. Tần số này không được, chàng lại gọi về sư đoàn xin tần số khác. Vẫn chẳng có tiếng trả lời…
Trung ráng giữ tàu theo hướng tới mục tiêu, nhưng lòng chàng chùng xuống. Đã lăn lộn chiến trường nhiều năm, chàng biết những gì đã xảy ra dưới đất. Theo những gì chàng nhận xét thì quân ta bị đánh tan hàng rồi. Bọn CS biết lợi dụng thời tiết. Hễ chúng nó tấn công là luôn luôn vào những ngày trời mây u ám, Không Quân không thể can thiệp được…
Cuối cùng thì Trung cũng chui ra khỏi mây ở trên 8000 bộ. Ở trên Trung là trời xanh thăm thẳm, dưới chân là một trần mây bao phủ kín đến tận chân trời.
Sau hai tiếng đồng hồ trên trần mây, không thể nào xuống dưới, không nhìn thấy gì cả, Sao xin phép về đáp và quân đoàn đồng ý. Suốt đường về, hai người ngồi im lặng, không ai nói với ai lời nào. Đầu óc họ còn bàng hoàng đau đớn về chuyến bay vừa rồi.
Bỗng Trung nảy ra một ý kiến, bấm intercom:
-Mày gọi dưới đất hỏi tên tuổi mấy người chỉ huy vừa bị mất liên lạc được không?
-Tên tuổi họ có nhằm nhò gì tới mình, sao mày hỏi.
-Mày có nhớ cái tiệc rượu thịt chó ở “Nai Đồng Quê” cách đây mấy tháng không?
-Nhớ chứ, mày say quá, chở mày về mà cứ sợ mày lọt ra ngoài…
-Không hiểu tại sao, tao có cái cảm giác kỳ kỳ, không nói được, và bỗng thấy lo. Tao đang vật lộn với cái bản đồ. Mày gọi cho tao…
Sao đổi tần số, làm việc một lúc. Chập sau, Trung nghe được tiếng của Sao trong intercome:
-Tên của một ông tiểu đoàn trưởng mất tích là đại úy Trần Thanh An… Có phải An bạn mầy không?
Trung tái mặt lại, nấc nhẹ lên một tiếng, trả lời, giọng run run:
-Đúng rồi, Trần Thanh An là bạn tao. Mất tích à?
-Họ chỉ biết có bấy nhiêu. Theo tao nghĩ thì bị tan hàng rồi. Có thể mình còn biết rõ hơn vì mình gọi đâu có được đâu.
Phải khó khăn lắm Trung mới tìm hướng về lại được phi trường Pleiku. Chàng tắt máy, leo xuống tàu bay, bước đi như người không hồn. Mưa bắt đầu kéo tới. Trung bước đi, chẳng cần che, chẳng cần né, mặt mày nhạt nhòa. Mưa bên ngoài làm sao bằng bão trong lòng được. Bao nhiêu kỹ niệm niệm xưa tràn về…
Rồi Trung nghĩ đến bố của An, một công chức bưu điện còm cõi, ngày ngày vẫn còn tiếp tục đi làm ở thành phố Ban Mê Thuột. Không biết ông có biết con ông vừa bị mất tích hay không. Giờ này, ông đang làm gì. Chắc có lẽ đang ở trong sở hay đang ở nhà, lui cui với những chuyện thường ngày. Chàng cũng chẳng biết An có vợ con gì chưa. Từ ngày chia tay nhau đến bây giờ đã 6, 7 năm, vì chinh chiến, mỗi người một nơi, chẳng ai biết nhiều về ai. Gặp nhau được vài tiếng đồng hồ thì chén thù chén tạc để cùng nhau say ngất ngưởng, chẳng ai có thì giờ đi hỏi... vợ con của ai.
Tự dưng, chàng bỗng thấy mình có tội. Có tội vì đã còn sống được khi bạn mình bị mất tích trên chiến trường.
Trung nói với Sao:
-Đù mẹ, mình phải ra “Nai Đồng Quê”. Tao muốn kể cho Phượng nghe chuyện này. Mày có đi không thì nói, còn không thì tao đi một mình…
Sao giật mình khi nghe như thế. Sau buổi nhậu hôm đó ở quán Nai Đồng Quê, không biết hai đứa có tơ tình gì với nhau không nhưng Sao để ý nó hay ra quán một mình, có khi đến sáng hôm sau mới về. Nhưng chàng chẳng bao giờ hỏi. Sao nhăn mặt lại:
-Đù mẹ làm gì mà lại ép nhau thế. Tao đi nhưng với một điều kiện?
-Điều kiện gì?
-Mày không được gây gổ oánh lộn, bắn phá tùm lum.
Chuyện nhỏ, Trung gật gù cái đầu:
-Tao đồng ý, hứa danh dự với mày…
-Xin lỗi, nói mày đừng buồn, lời hứa danh dự của mày chẳng có nghĩa lý gì cả. Chỉ có đàn bà con gái nhẹ dạ mới nghe lời mày, còn tao thì không thể nào tin lời mày được. Mày phải cỡi dây súng, để ở nhà thì tao mới đi với mày, còn không thì mày cứ đi một mình như lời mày nói. Tao sợ mày lắm rồi…
Trung không biết phải nói sao, đành vung miệng chửi:
-Đù mẹ bạn bè mà chơi như c., chỉ chuyên môn làm khó nhau…
-Chẳng khó khăn gì cả, nếu mày muốn tao đi với mày thì cỡi dây súng ra, đưa đây ngay...
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người dừng xe trước Nai Đồng Quê. Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh rầm rầm xuống tấm bạt mui xe. Hai ông phi công chờ một lúc rồi bước xuống. Mưa rũ xuống người họ làm ướt đẫm hai chiếc áo bay, nhưng chẳng ai vội vã. Họ tà tà bước vào quán.
Quán vắng tiêu điều trong một chiều mưa càng làm cho cảnh vật trở nên buồn bả thê lương. Hai người vào tuốt phía trong, gần quầy tính tiền, ngồi xuống. Sao ngạc nhiên khi nghe Phượng nói với Trung từ sau quầy hàng:
-Sao mặt mày anh hôm nay buồn thế anh…
Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi nhưng Sao nghe qua thì cũng biết ngay là hai người đã thân thiết nhau lắm. Chàng chỉ thắc mắc không hiểu tại sao một cô gái như Phượng lại thích một thằng du côn như là Trung. Thằng này đi đâu cũng gây “tội ác.”
Trung không trả lời mà lại nói:
-Cho anh một xị rượu đế, bạn anh một ly cà phê đen…
-Anh không nhắm gì sao?
-Không, hôm nay buồn quá, chẳng muốn ăn uống gì cả, chỉ muốn ra đây gặp em tâm sự cho đỡ buồn. Cho anh một con khô mực nhai cho vui cũng được…
Hết xị rượu thứ nhất thì Phượng đem đĩa khô mực ra. Nàng kéo ghế ngồi xuống bên Trung, hỏi:
-Hôm nay anh có chuyện buồn? Kể cho Phượng nghe được không?
Trung im lặng một lúc rồi mới hỏi:
-Em có nhớ ông đại úy bộ binh của sư đoàn 23 hôm mình gặp nhau không?
-Nhớ. Anh ấy là bạn học của anh ngày xưa ở trung học.
Trung thở dài nảo ruột, giọng rả rời:
-Tiểu đoàn ổng nắm mới mất tích tối hôm qua. Chẳng còn liên lạc được với ai. Chẳng ai biết sống chết thế nào…
Phượng đưa tay nắm lấy tay Trung ở trên bàn, xiết chặt, không nói gì. Sao nói nhẹ:
-Chỉ hy vọng là anh ấy không chết. Có thể bị bắt làm tù binh nhưng rồi thế nào cũng được thả… Vấn đề chỉ là thời gian thôi…
Bên ngoài, mưa tiếp tục đổ xuống. Từ bên trong lời hát của bài “Hai Mùa Mưa” nhẹ nhàng và êm ả, réo rắc và thống thiết:
Vì thương quê hương anh lặng lẽ bước chân đi
Vì yêu non sông tôi gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về…
Trường Sơn Lê Xuân Nhị