Sống Trên Dĩ Vãng Là Tự Hoang Phế - Sống Không Dĩ Vãng Là Tự Bần Cùng
Friday, March 27, 2009
Giao-thừa trông ánh Hỏa Châu rơi!
*****
Ai về phố núi cao-nguyên ấy
Xin chuyển dùm tôi một lá thư
Tới người con gái buồn muôn-thuở
Từ độ xa nhau chẳng gĩa-từ.
Em gái xa nhà tôi lính trận
Gặp gỡ qua giây phút ngại ngần
Thị-trấn đêm về heo-hút lạnh
Mưa rừng quán vắng bỗng thành thân.
Tôi còn bà mẹ bầy em nhỏ
Em cũng mẹ gìa mấy đứa em
Cũng chiều tựa cửa chờ trông đợi
Cũng mỏi mòn mong dưới ánh đèn.
Sinh ra thời loạn nhiều gian-khổ
Phận má hồng thân lấm bụi trần
Tôi trải đời trai theo khói lửa
Em giặt lòng vò nát tâm can.
Em kể chuyện mình cay đắng qúa
Cả đời chẳng được một lần vui
Thôi thì vận nước còn trôi nổi
Hãy mỉm cười thay những ngậm-ngùi.
Tôi móc hết tiền lương vừa lãnh
Nhìn em tóc xõa phủ vai gầy
Nghẹn-ngào khóe mắt rưng-rưng lệ
Em nói lời nghe mưa bóng mây.
Mai tôi ra trận không cần đến
Em giữ mà may chiếc áo dài
Sắp đến Tết rồi về thăm mẹ
Mua qùa cho mấy đứa em trai.
Rồi đây trên bước đường xuôi ngược
Em giạt về đâu một kiếp người
Tôi ở tiền đồn ngoài BenHet
Giao-thừa trông ánh hỏa-châu rơi.
Trần Ngọc Nguyên Vũ
(Một thời ly-loạn.)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment